Trời thường ảm đạm lúc vào đông
Nuối tiếc làm sao ánh nắng hồng
Cảnh cũ còn đây người chẳng thấy
Vườn xưa vẫn đó bóng thì không
Em luôn giữ mãi câu thề hẹn
Anh đã quên rồi chữ nhớ mong
Lặng lẽ một mình nơi bến vắng
Tình khi được gặp thoả tâm lòng
Song Phượng
Gợn
sóng lăn tăn, trời rạng đông
Êm
êm gió nhẹ ráng mây hồng Dừa xanh đan lối tàn (cây) dày đặc
Cát trắng phẳng lì bãi trống không
Mắt biếc sáng nào thôi vọng tưởng
Môi hồng chiều ấy chẳng hoài mong
Mai kia nếu có về thăm biển
Kỷ niệm chôn sâu đỡ quặn lòng
LT
Hoài Niệm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét