Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2017

THÔNG BÁO SỐ 4 của ĐẠI HỘI 8- CỰU HỌC SINH PHÚ YÊN


Kính mời quí Anh Chị Em CHSLT PY vào xem thông báo của Ban tổ chức đại hội ( copy từ trang nhà của Trưởng ban Tổ chức Steve Vo.)
Thông Báo Số 04 - Du Thuyền Boston 2018...
Kính thưa quí Thầy Cô Giáo cùng quí Anh Chị Em CHSLT Phú Yên.
Sau một thời gian ngắn phát động cho Đại hội kỳ 8 tại thành phố Boston, một thành phố có nhiều di tích lịch sử và thắng cảnh nổi tiếng, một nơi mà có quá nhiều Thầy Cô và CHS chúng ta chưa hề đặt chân đến, và cũng chưa có dịp lên du thuyền đi về miền đông Bắc, nên đã được quí Thầy Cô và quí Anh chị Em hăng hái ghi tên tham dự thật đông đảo.
Ban Tổ chức chúng tôi xin ghi rõ nội dung và chương trình Đại hội như sau:
1-NHÀ HÀNG:
*-Tiền đại hội tối thứ bảy tại nhà hàng: China Pearl, Restaurant,
Địa chỉ, 9 Tyler, Street, Boston, MA 02111, Phone, 617 426 4338
*-Đại hội chính thức tổ chức lúc 5 giờ chiều cũng tại nhà hàng, China Pearl
Tất cả hai đêm đều có xe đưa đón từ khách sạn đến nhà hàng và trở về. Chi phí cho mỗi đêm là $70.00 (nếu có xe riêng thì chỉ đóng &50.-&20 cho tiền xe đưa đón -tại thành phố Boston không có nhiều nhà hàng để chọn lựa như những nơi khác)
2-DU NGOẠN:
*-Sáng thứ bảy: có chuyến DUCK tour, xe chạy đến bờ sông và chạy luôn… xuống nước, rất thú vị, thời gian khoảng 3 tiếng đồng hồ: $ 50.00/người. (trả tiền cho chủ xe trước khi lên xe, nếu quí ACE nào đến vào thứ sáu…)
*-Ngày thứ hai đi tour chung quanh thành phố xem thắng cảnh: $50.00, xin ghi tên cho Ban Tổ chức biết (khác với Duck tour), vì Ban Tổ chức sẽ có bánh mì, nước uống cho buổi trưa. Buổi chiều sau khi chấm dứt cuộc du ngoạn, xe bus sẽ chở đến một nhà hàng “all you can eat”, và mỗi tham dự viên sẽ tự “thanh toán tiền” cho bữa ăn của mình.
3-KHÁCH SẠN:
Tên và địa chỉ:Ramada Inn, Boston,Dia chi; 800.900, Morrissey,Blvd, Boston, MA 02122, Booking Group;
HIGH SHOOL PY REUNION, Phone: 617-740-1466;
Ban quản lý khách sạn cho chúng ta 100 phòng, với giá 149/đêm, cộng thuế. Giá của phòng một giường và hai giường đôi đều như nhau. Nên chúng ta gọi sớm thì có phòng hai giường.
4- PHI TRƯỜNG:
Quí Thầy Cô và quí Anh Chị Em đến Boston tại phi trường ;Boston Logan, International, Airport (BOS) Dia Chi; 1 Harborside Dr Boston, MA 02128 Phone;800 235 6426 ,Sẽ có xe của khách sạn đón chúng ta, và có người của Ban Tổ Chức ở đó hướng dẫn.
5- VĂN NGHỆ:
Hai đêm Văn Nghệ của Đại hội sẽ là “CÂY NHÀ LÁ VƯỜN”, với đầy đủ “thi-Ca-Vũ-Nhạc-kịch va Fashion Show, vì CHS Phú Yên có quá nhiều nhân tài Văn nghệ. Quí Thầy Cô và quí Anh Chị Em muốn tham gia đóng góp những tiết mục “sở trường “ của mình,
xin liên lạc với: Tuyết Hương, tel: 909 630 6961
Mọi chi phí đóng góp cho Đại hội,Check ghi tên:Benjamin Truong, xin gửi về,Dr Benjamin Truong . PO. Box 218, Wainut, CA 91788, Tel; 909 630 6961
6- DU THUYỀN:
Ban Tổ Chức đã gửi thông báo về du thuyền, ngày đi-về và giá vé tham dự. Đã có gần hai trăm Giáo Sư và Cựu Học Sinh ghi tên tham dự.

7- TOUR DU LỊCH 4 NGÀY:

Vì có quá nhiều Cựu học Sinh không “thích” lênh đênh trên sóng nước, nhưng thích đi nhìn xem phong cảnh đẹp, nên đã “yêu cầu” Ban Tổ Chức tạo thêm cơ hội cho Anh Chị Em có dịp đi một chuyến thăm các thành phố lớn của Canada. Nên chúng tôi đã cố gắng liên lạc với “Bus tour” tại Thành phố Boston.
Sẽ có 4 ngày đi từ Boston ngay sáng 11 tháng 9, qua thăm thác NIAGARA Falls, đến thành phố Toronto, rồi thăm 1000 Islands, thành phố Ottawa, cuối là thành phố Montreal và trở về lại thành phố Boston ngày 14 tháng 9 ( lúc …)
Giá cho chuyến đi là $ 308.00 ( bốn người một phòng)
                                $ 428.00 (hai người một phòng), bao gồm tiền xe và tiền phòng khách sạn. Còn phân “ẩm thực” là tự người khách chi trả cho phần ăn của mình, xe bus sẽ đưa đến nhà hàng.Tour du lịch sẽ do một CHS PY đảm trách, xin liên lạc càng sớm càng tốt về địa chỉ:

CHS:  Đỗ Trọng Tiên :

*TROPHY:

Theo tinh thần “có trước có sau”, và tính “liên kết” để làm việc của các CHSLT, nên Ban Tổ Chức Đại hội 8 đã có “sáng kiến” đặt một Trophy thật đẹp, trên trophy sẽ có ghi tên quí Anh Chị Em Ban tổ chức từng kỳ đại hội, từ Đại hội Một đến Đại hội Tám. Và cuối ngày Đại hội tám, sẽ trao lại cho Ban Tổ Chức kỳ đại hội Chín tiếp theo, Nên Trophy, tự nó sẽ là mối dây liên lạc luân lưu của những BTC tại những thành phố mới để các CHSLTPY tổ chức họp mặt.

Xin chân thành cảm ơn quí Thầy Cô và quí Anh Chị Em đã vì tình “đồng môn” mà ghi tên tham dự đông đảo, để Đại hội được đông vui và kết nối thêm nhiều tình Thầy trò, bạn hữu.
Thay mặt Ban tổ Chức, Võ Thái Sắc và Vũ Trần

Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

TÀN RỒI MỘT GIẤC MƠ



          Bà Tâm đưa cái giá vào nồi soup, múc tí nước đưa lên miệng nếm. Bà vừa thổi vừa nếm thử. Ngon quá rồi, thật là vừa miệng. Bà nhủ thầm: món này mà thằng con chê thì không bao giờ bà nấu ăn nữa đâu. Bà biết tính tham ăn và hay chọn món ngon của thằng con trai độc nhất của bà, cu cậu thích nhất là món soup măng cua này, món ăn thường thôi, nhưng  bà cũng nấu rất kỹ, từ nước dùng, bà phải nấu bằng đùi gà tươi cho nước thật trong, nước vừa trong vừa lóng lánh tí mỡ mới hấp dẫn. Thịt cua thì bà mua cua sống về luộc rồi gỡ thịt ra, miếng nào miếng nấy chắc nịch, trắng phau, thơm lừng, chứ không như mớ cua đông lạnh người ta bán trong hộp, vừa nhạt phèo, xốp xốp lại còn sót cả vỏ trong đó nữa, đem về rửa cho sạch thì đâu còn gì cho nồi soup.

Bà Tâm nhìn lại mấy món ăn trên bàn, mỉm cười vừa lòng với công sức của mình từ sáng tới giờ. Kỳ lễ Thanks giving này, Davis còn có tên Việt Nam là Đạt, sẽ về nhà cùng các bạn, nó dặn bà làm những món ăn Việt nam, chứ đừng nướng Gà Tây. Dù gì má nó cũng biết nấu ăn ngon mà, nhất là món chả giò và món cơm chiên thì phải có cho các bạn Mỹ của nó. Tụi nhỏ rất thích món cơm chiên, bà nấu bằng gạo Ấn độ, từng hột gạo rời ra, khô ráo, lại còn nấu thêm với bơ nữa, nên nó thêm mướt rượt, đã vậy, bà còn để trong tủ lạnh cho nó ráo, rồi đập trứng gà vào, khi xào cơm, hột cơm vàng hườm óng ánh, trộn vào với loại “ham” xắt hạt lựu, rồi bỏ thêm tôm, trứng chiên xắt nhỏ, có cả “mix vegetable” nữa thì không chê vào đâu được. Còn món tôm tẩm bột chiên giòn cũng thật hấp dẫn, loại tôm này bà mua từ người quen đi đánh bắt ở vùng vịnh, sáng đi tối về nên không sợ…độc hại, thêm món mực chiên giòn, vẫn là những món “khai vị” Đạt hay yêu cầu. Món chính vẫn là những cánh gà ướp sả ớt thêm tí sả tế thơm lừng, với những miếng sườn non chảy mỡ xèo xèo trên lò lửa, mà chút nữa John, chồng của Thảo, con gái lớn của bà sẽ ghé qua và phụ trách nướng. Thằng Đạt và các bạn nó không thích ăn bánh mì vì sợ bột, nên bà chỉ cần một diã “boston lettuce” với dưa leo, cà chua và mớ hột ô-liu là đủ cho bọn trẻ.
Nhớ hồi ông Thành, chồng bà còn sống, ít khi ông ra ăn ngoài. Không phải ông không muốn chi tiền, mà ông hay chê tiệm quán nấu ăn mỡ mòng quá, lại nêm bột ngọt quá nhiều, lần nào đi ăn về cũng đều bị hốc, uống nước gần chết. Thằng Đạt cũng bị dị ứng bột ngọt như ba của nó. Lần đó về Việt nam, hai vợ chồng bà đưa Đạt đi ăn bún bò, cái quán bún bò “nổi tiếng” gần khu chợ Bến Thành, mà đi từ xa đã nghe mùi thơm nức mũi, lại gần nhìn vào nồi bún là đã không cầm được …nước miếng, nên thằng bé thích quá ăn một lúc hai tô. Cái tô bên Việt Nam nhỏ xíu hà, hai tô đổ chung chưa chắc bằng tô lớn ở đây, vậy mà khi ăn xong, thằng bé cứ la khan cổ quá, uống nước liên miên, may nhờ bà dì cho nó uống nước trà chanh, nó đi tiểu nhiều, lại ăn thêm chè nha đam, nó cảm thấy mát ruột, cùng lúc nằm nghỉ cả tiếng đồng hồ nhờ vậy mới khỏi. Nên những món ăn bà nấu ở nhà không bao giờ bà dùng bột ngọt cả.

Bà Tâm vừa làm mấy việc lặt vặt, vừa mường tượng ra cậu con quí tử của mình. Không quí tử sao được khi mà cả gia đình nhà chồng chỉ độc nhất mình nó là con trai. Bà cô lớn, chị cả của ba nó vẫn còn bên nhà, nhưng có tới bốn người con gái. Bà cô em kế cũng sanh hai người con gái, cô út thì chưa lập gia đình, nên chung quanh toàn là gái với gái, mà có lần chồng bà hay đùa “nhà âm thịnh dương suy”!. Hồi Đạt còn học tiểu học, năm nào vợ chồng bà cũng phải đem nó về quê thăm ông bà nội nó, vì ông bà muốn gặp cháu “đích tôn”. Có nhìn tận mắt mới thấy ông thương quí nó đến dường nào, suốt ngày ông cứ quấn quít bên nó, sờ nắn nó, muốn ôm nó vào lòng hun hít, mà thằng nhỏ thì cứ dãy nảy nhảy xa ra, nó không quen lối “nựng” con cháu kiểu bên nhà, đến bà nội nó cũng phải la lên vì ông cứ giữ riệt nó, không cho bà có cơ hội gần thằng nhỏ. Ông đặt nhiều hy vọng vào nó, rằng tương lai phải hơn ông, dù năm xưa ông là người dược sĩ đầu tiên ở trong quận. Thời ấy không có nhiều điều kiện như sau này, vậy mà ông cũng đã lấy được tấm bằng dược sĩ và về mở một cửa hàng bán thuốc Tây, coi như hạng nhất trong quận lỵ rồi. Con trai ông, ba của thằng Đạt, thì vì hoàn cảnh phải xa quê, nên không thể nối nghiệp cha, ông cũng thông cảm. Nhưng cháu ông thì phải…hơn ông, đó là niềm hy vọng, là mơ ước tương lai của hai ông bà nữa chứ. Nên rồi mùa hè năm nào vợ chồng bà Tâm cũng phải đem thằng nhỏ về VN thăm ông bà nội nó, đó là lý do nó thích và thành thạo những món ăn VN, nó còn thông thạo tiếng Việt nữa, và hát nhạc Việt cũng rất hay, nhờ theo mấy chị họ của nó đi hát karaoke đều đều.

Bây giờ thì ông bà nội nó cũng đã qui tiên hết rồi, ông Thành chồng bà cũng đã theo cha mẹ về bên kia thế giới sau một tai nạn xe hơi, còn lại mấy mẹ con bà. Thảo thì đã lấy chồng, bà chỉ còn có Đạt, là niềm an ủi không những của riêng bà, mà là cả dòng họ nhà chồng. Tuy Đạt không theo được con đường của ông nội nó muốn, nhưng cũng đã có bằng cấp cao, và đang làm việc trong trường Đại học. Chỉ chờ một ngày nó lấy vợ sanh con, mà nếu có được đứa cháu trai sẽ là niềm vui lớn, sẽ có người “nối dõi tông đường”, một mai nếu bà có nhắm mắt xuôi tay, gặp lại cả gia đình, bà cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Bà Tâm vừa tắt lửa trên bếp, cùng lúc có tiếng chuông cửa. bà Tâm nghĩ  không lẽ Đạt và lũ bạn lại về nhanh thế, nó vừa gọi cho bà cách đây một tiếng, cho biết còn chừng tiếng nữa mới về đến mà.
 Thì ra Thảo và hai đứa cháu ngoại đang đứng trước cửa, còn John thì đang khệ nệ mang cái gì đó từ trong xe ra..
Tiếng Thảo reo vui.
-Chà,Thanks giving này má làm tiệc lớn quá há? Đón cậu trai cưng có khác. Cô vừa nói vừa đi vào trong phòng ăn.
Bà Tâm cười hòa theo:
- Lễ lạc em nó mới về nhà mà con, má làm mấy món em mầy ưa, với mấy đứa bạn của nó, chúng nó không thích ăn gà tây mà.
-Nghe nói có bạn gái của nó nữa hả má? kỳ này là má vui dữ à nha, đợi lâu lắm rồi còn gì.

Bà Tâm nghe con gái nói đúng y tâm trạng của mình, bà cứ chúm chím cười cười. Hồi trước bà cũng có nhắc Đạt tính chuyện vợ con, nhất là mấy bà bạn làm chung hãng có con gái lớn, cũng muốn kết sui gia với gia đình bà. Nhưng mỗi lần nhắc đến là cậu quí tử cứ lảng xa ra, nhiều khi còn bẳn gắt la lên nếu mẹ nói hoài là sẽ không về thăm nhà nữa, riết rồi bà cũng…không dám nhắc, chỉ chờ đợi thời. Và bữa nay, không biết có thật sự là thời cơ đã đến hay sao, mà cậu con trai tiết lộ sẽ đem bạn gái về giới thiệu với gia đình trong dịp lễ khi cả nhà đoàn tụ…
Bà Tâm ôn tồn trả lời con gái:
-Má hy vọng kỳ này em con đã suy nghĩ chín chắn rồi, má mà lo chuyện vợ con cho nó xong là má khỏe, mai mốt có đi theo ba mày cũng không còn gì ân hận.
-Má …thiên vị dữ à nha, lúc nào cũng lo cho quí tử không hà, còn con gái bỏ quên luôn hay sao? Thảo đùa với mẹ.
-Cái con này cà nanh với em. Con đã có gia đình, có John lo cho mọi thứ, má mừng lắm chứ. Nhưng  làm cha mẹ mà con, mai mốt con của con lớn lên rồi sẽ biết, dù nó có lớn tới đâu đi nữa, mà sống một mình, hỏi cha mẹ nào mà không quan tâm, lo lắng?.
Hai mẹ con ngưng trao đổi, vì còn phụ giúp cho John chuẩn bị mọi thứ để đem thịt ra nướng ngoài sân sau.

Trong đầu bà Tâm cứ luẩn quẩn hình ảnh của cậu con trai quí tử. Đạt hồi nhỏ luôn được ông bà nội và cả gia đình hai bên cưng chiều quá đỗi. Sinh được đứa con trai, theo họ, được lành lặn không bị căn bệnh khó trị nào đã là quí hóa rồi, mừng lắm rồi. Đàng này cu cậu lại rất khôi ngô tuấn tú. Càng lớn, Đạt càng giống ông nội như đúc, nhất là đôi mắt. Đôi mắt của ông nội Đạt ngày xưa cũng làm xiêu lòng nhiều cô gái của Sài Gòn hoa lệ, trong đó có bà nội của nó. Bởi ông đẹp trai, lại học giỏi, nên bà nội Đạt đã không ngần ngại rời bỏ thành phố, bỏ chốn phồn hoa đô hội, bỏ lại sau lưng gia đình giàu có, bỏ lại ngôi trường Gia long với biết bao bạn bè thân quí mà theo ông về Tây Ninh làm dâu xứ lạ. Đạt của bà cũng như ông nội, có nhiều điều kiện để các cô gái để ý, nhất là các bạn học của nó, vì Đạt cao lớn, trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, có việc làm ổn định. Nhưng lâu rồi, bà vẫn để ý, vẫn dò xem Đạt có làm quen cô gái nào không? mà vẫn chưa thấy. Có nhiều lần bà lên thăm con bất ngờ, bà cũng đã gặp một số bạn của nó, từ thằng Matthew, thằng Mark, thằng Thomas, mấy đứa bạn thân của nó, đứa nào cũng cao lớn, trắng trẻo đẹp người. Còn có cô bé Mina, con bé người Việt Nam, tên Việt Nam là Minh, có dáng rất đẹp, cao dong dỏng, khuôn mặt rất dễ thương, bà có vẻ “chịu” cô bé đó lắm, nhưng bà có hỏi thì Đại cứ cười cười, Còn con bé Janet thì mập mạp, phốp pháp, lại là người Mỹ nên bà cũng không muốn nó làm con dâu của bà đâu. Có đìều khi cả bọn tụi nó nói chuyện với nhau thì rất nhỏ nhẹ, không ồn ào như những bọn con trai bà thường gặp, nhất là thằng Mark, sao nó cứ…ẹo ẹo như con gái, mà lại nấu ăn rất ngon…
Bà ước ao phải chi Đạt có bạn gái hẳn hoi, rồi hai đứa nó tính chuyện hôn nhân, bà sẽ tổ chức một đám cưới thật đàng hoàng. Bà sẽ mời cô Út của nó từ bên nhà sang, còn phía gia đình bà có mặt hết bên này rồi, chắc là đông vui dữ lắm. Chứ không như bà năm xưa, gặp ông trong trại tị nạn, rồi hai người độc thân cùng hoàn cảnh xa quê phải lòng nhau, chỉ có một nhúm bạn bè đứng ra tổ chức một tiệc vui cho phải phép. Thế là hai người “ghép hộ” đi chung thành một gia đình, cũng trong ấm ngoài êm với hai đứa con ngoan ra đời, cho đến khi ông bỏ bà  ra đi mãi mãi không về…

Hai đứa con của Thảo chạy uà vào ôm bà ngoại, làm dứt dòng suy nghĩ của bà Tâm:
-Bà ngoại, mình sắp bàn nhé? chừng nào cậu Davis về, con đói bụng rồi, con muốn ăn?
Bà ôm choàng hai đứa nhỏ hun lấy hun để, chúng dễ thương quá chừng chừng, khuôn mặt nửa Việt nửa Mỹ sáng trưng, khiến bà nhớ đến Đạt hồi nhỏ, ông bà nó cũng ôm hun cháu như thế này..
Trong khi bà Tâm cùng mấy đứa nhỏ trải khăn bàn, dọn chén dĩa muỗng nỉa, ly tách và cái bình hoa tươi đỏ rực giữa bàn, căn phòng bỗng rực sáng với ngọn đèn chụp mở lớn, bao nhiêu thức ăn, chai rượu vang cũng bày biện ra bàn, có cả tiếng nhạc guitar solo dìu dặt êm tai, khiến mấy đứa nhỏ và cả Thảo đều xuýt xoa, Thảo chọc mẹ chắc đang chuẩn bị đón dâu, làm bà Tâm cứ la át con gái.
Có tiếng chuông gọi cửa, Thảo nói với mẹ:
-Má để con mở cửa, chắc mấy đứa về.
Tiếng nói rộn ràng từ ngoài cửa, toàn là giọng của mấy thằng đực rựa, rồi cả bọn ào vào nhà, chúng chào bà Tâm, hai vợ chồng Thảo, và mấy đứa nhỏ bắt đầu kéo tay mấy bạn của cậu nó mà…talk, rồi kéo nhau ra sau vườn chỗ John đang nướng thịt mà chỉ trỏ lung tung.
Căn nhà bỗng vui hẳn lên.
Đạt bữa nay điềm đạm trông thấy, nó cứ ôm bà Tâm hun lấy hun để, cố làm cho bà vui, nhưng hình như Bà đang tìm kiếm gì đó.
Cả nhà quây quần trong phòng ăn. Không khí gia đình thật ấm cúng, điều mà nhiều gia đình vẫn mơ ước có được trong ngày lễ Thanks giving hằng năm. Những năm trước Đạt theo bạn đi chơi, hoặc về nhà tụi bạn nó, bà phải về chơi nhà Thảo. Năm nay cả bọn lại kéo nhau về nhà bà, như có sự sắp đặt luân phiên trong đám bạn chúng nó. Nhưng từ lúc Đạt về tới giờ, bà có vẻ ngóng chờ thêm tiếng gọi cửa nữa, bà hy vọng con bé Mina sẽ đến sau, nhưng bữa ăn đã trôi qua, những câu chuyện cười đùa rôm rả đã sắp hết, ai nấy sắp đứng dậy rời bàn, mà điều Đạt hứa với bà sao chưa thấy xuất hiện, bà Tâm sốt ruột trông thấy.
Như đoán đựợc ý mẹ, Đạt rời bàn ăn và ra đứng sau lưng mẹ, ôm cổ bà rịt cứng, hôn vào má của bà, cậu nói nhỏ nhẹ:
-Má à, con hứa với má bữa nay..
Bà Tâm chộp ngang:
-Con đưa bạn gái về giới thiệu với má chớ gì, sao hồi nãy giờ má chưa thấy nó đến, phải con Mina không nè? Bà Tâm âu yếm cầm chặt hai bàn tay con trai, như chuyền hết cả tình thương vào đó.  
-Má à! Con…
Đạt ngập ngừng nửa muốn nói nửa ngại ngùng...
Tiếng Thảo góp vào:
-Em có bạn gái thì nói đại đi cho má mừng!
Cả mấy đứa nhỏ cũng nhao nhao lên hùa theo, trong khi John thì chờ đợi và thằng Mathew, thằng Mark ngó thẳng vào thằng Ryan.
Cuối cùng rồi Đạt cũng đánh bạo bước sang phía Ryan và cầm tay nó, hai đứa đứng ngó thẳng vào bà Tâm:
-Thưa Má, đây là bạn…gái của con!.
Không những bà Tâm há hốc mồm, mắt dựng ngược, từ từ ngả ngửa ra ghế xụi lơ, cả vợ chồng Thảo cũng há họng, người nọ ngó người kia chừng như á khẩu….

Lê thị hoài Niệm,
Thanks giving 2017.

Thứ Hai, 23 tháng 10, 2017

THƠ VUI PHÓNG TÁC

CHỦ TỊCH ĐỘNG....
Lê Thị Hoài Niệm.

Mời đọc thơ vui, hn phóng tác từ  câu chuyện đàm thoại rất hay và rất ...là hợp thời sự (bên dưới), tìm thấy trên internet (không thấy tên tác giả).

 Cô gái được mời lên đồn
Viết bản lý lịch theo công an đòi
Cô ta hí hoáy một hồi
“Kim Ngân Nguyễn thị” tên coi chẳng…đần!

 Ba mươi tu
ổi, tự lập thân
“Chủ tịch Động Đĩ nhân dân” đàng hoàng
Tên Công an mới liếc ngang
 Đập bàn cái bốp oang oang một hồi

-Cái gì? Cô lói nại coi?
Đừng có ..nếu náo, nừa tôi, coi chừng!
Cái gì nà …đĩ nhân dân
Nại chức chủ tịch ...lặng phần phô trương?”

-Em cai quản “đĩ cả phường”
Cái chức  …CHỦ TỊCH là đương nhiên..mần(làm)
Như bà Nguyễn thị kim Ngân
“Chủ tịch động nhà nước” người dân gọi mà!

Tên Công an đập bàn, la:
“Chủ tịch quốc hội! nghe ra chưa…lào.”
-Em cũng chủ tịch có sao?
Động đĩ, Quốc Hội, động nào cũng giống nhau.

-Nhưng mà cô khai ra mau:
Chớ có ...nẻo nự, càu nhàu ninh tinh
Với Chủ tịch Hồ chí Minh
Sao thờ trong động tấm hình thật to?

Cô gái bật lên cười ồ
Em thờ tổ nghiệp bác Hồ vậy thôi!
Bạch Mi tổ nghiệp …xưa rồi.
Giờ em thờ Bác ôi thôi đắt hàng.

Công an tức quá nạt ngang:
Thờ ai cũng được, đừng quàng… bác vô.
Nhưng mà… “Anh đừng có lo
Cũng nhờ có Bác cơm no, tiền nhiều

Em yêu Bác biết bao nhiêu
Thờ làm …tổ nghiệp là điều đáng thay
Nghề…đĩ phát triển quá tay
“Chủ tịch các động” vỗ tay ăn mừng.

Nhà nước hưởng lợi không ngừng
Hằng năm “xuất khẩu” tưng bừng, không nương
Điển hình sang nước Nam Dương
Cả chục nghìn đĩ trên đường …bán thân .

Tên công an tức cành hông
“Nấy hình bác xuống, nghe không? coi chừng!
Cái bọn phản động tuyên truyền,
Chứ...tổ nghiệp Đĩ sao…riêng bác Hồ?”

Cô gái bất mãn nói to:
Các Anh chơi ép không cho em…thờ
Từ “động em” có bác Hồ
“Hụi chết” đóng đủ đâu lơ ngày nào.

Nhưng cho hỏi cớ làm sao,
Đúc hình tượng bác đặt cao trong Chùa?
Bác đâu phải Phật mà thờ?
Động Đĩ thì cấm, vô Chùa tu thân???

Tên Công an vẫn nạt ngang:
Tôi bảo nấy xuống! phàn làn đìều chi.
Cô lầm bầm mỗi bước đi:
“Đĩ mà thất nghiệp, Đảng mày ăn...phân!”
Lthn 2017

TẠI SAO TỤI EM CHỌN "CỤ HỒ̀̀" LÀM TỔ̉ NGHIỆP CHO GIỚ́I "CHỊ EM TA" LẠI BỊ CÁC ANH CÔNG AN CẤ́M ?



Một cô gái bị “mời” lên đồn công an. Cô được trao cho một bản khai lý lịch. Cô gái hí hoáy một lúc rồi trả tờ giấy lại cho anh công an.

Anh công an cầm lên, đọc:
“Tên: Nguyễn Thị Ngân, tự Kim Ngân; 30 tuổi; nghề nghiệp: đĩ; chức vụ: 
chủ tịch động ĐĨ NHÂN DÂN....”

Anh công an đặt tờ giấy xuống bàn, cao giọng:
“Cô lăng nhăng, láo lếu cái gì đây?”
Cô gái hỏi lại:
“Em lăng nhăng, láo lếu cái gì?”

“Cô khai cái gì là “chủ tịch động nhân dân” là cái đếch gì?”
“Dạ, thì em là chủ động, và cai quản một cái động em đặt tên là ĐỘNG ĐĨ NHÂN DÂN, cho nên gọi là chủ tịch động nhân dân; cũng giống như bà Nguyễn Thị Kim Ngân là chủ tịch động nhà nước vậy đó...”

Anh công an nạt:
“Cô lăng nhăng nói xấu gì thể? Bà Kim Ngân là chủ tịch quốc hội....”
Cô gái cười, ngắt lời:
“Đảng nói vậy, anh nói vậy; nhưng ngoài nhân dân thì người ta gọi là “chủ tịch động nhà nước”, em nghe sao thì lập lại y vậy thôi....”

Anh công an trừng mắt nhìn cô gái:
“Cô đừng có lẻo lự. Cô biết hôm nay chúng tôi mời cô lên đây vì việc gì không?”
Cô gái đáp gọn:
“Không!”

“Tại sao trong động của cô lại thờ chủ tịch Hồ Chí Minh trên bàn thờ tổ nghiệp?”
Cô gái ồ lên vui vẻ:
“Ra là vì vụ đó! Xưa giờ những người làm nghề mở động như em đều thờ thần Bạch Mi là tổ nghiệp; nhưng em thấy thần Bạch Mi không linh, vì từ hồi em chuyển sang thờ bác Hồ làm tổ nghiệp thì động của em đắt khách lắm.....”

Anh công an nạt ngang:
“Cô muốn thờ ai làm tổ nghiệp cũng được; nhưng cô không được thờ bác Hồ...”
Cô gái cãi:
“Sao lại không? Em yêu bác Hồ, vì bác phù hộ cho em ăn nên làm ra nên em thờ bác là tổ nghề nghiệp của em thì có gì sai? Anh không biết đâu! Bác rất linh, không những bác phù hộ cho động em được đắt khách, mà bác còn phù hộ cho nghề làm đĩ của cả nước khiến nghề làm đĩ của nước ta phát triển rất rực rỡ, không chỉ trong nước mà còn phát triển ra nước ngoài; điển hình là hàng năm nước ta xuất khẩu sang Indonesia hơn 10 ngàn gái đĩ đó....”

Anh công an giơ tay chận lại:
“Đó là luận điệu xuyên tạc của bọn phản động. Nói tóm lại là cô phải lấy hình bác Hồ xuống vì bác Hồ không phải là tổ của nghề đĩ!”

Cô gái cãi lại với giọng bất mãn:
“Anh chơi vậy thì ép những người làm nghề mở động như em quá. Em mở động ra có đóng hụi chết cho các anh đàng hoàng mà. Còn nếu anh nói vì bác Hồ không phải là tổ của nghề đĩ nên em không được thờ thì em xin hỏi, bác Hồ cũng đâu có phải là thầy chùa đâu mà nhà nước đúc tượng, bắt nhân dân đặt lên bàn thờ Phật để thờ?...”

Anh công an nạt ngang:
“Cô không cần biết! Cô về đi và phải lấy hình bác xuống ngay hôm nay...”
Cô gái bước ra khỏi đồn công an, miệng lầm bầm:

“Thiệt lạ! Bác linh vậy mà không cho thờ! Đĩ thất nghiệp hết thì cả cái đảng tụi mày bốc cứt...”

Thứ Tư, 11 tháng 10, 2017

NHỚ MÃI TRONG TÔI "THU HỘI NGỘ ATLANTA"





Lời cảm ơn chân thành xin gửi đến BAN TỔ CHỨC “Thu hội ngộ Atlanta”, của cựu học sinh Liên trường Phú Yên vào 4 ngày từ 29/9 đèn 2/1/217.  Nhất là anh Trưởng ban tổ chức LÊ CHÍ HIẾU, cùng “phu nhân và đại gia đình họ Lê”.
Vì chưa một lần được đến thành phố Atlanta, nên khi biết được đại hội kỳ 7 sẽ tổ chức tại thành phố này, tôi và một số bạn không để lỡ…. dịp may, bèn hè nhau ghi tên tham dự.
Tôi và chị Dương Tư đến vào trưa thứ hai. Qwào, phi trường Atlanta lớn quá sức. Đang  lớ ngớ nhìn bà con xếp hàng trước những toa xe lửa, chưa biết phải …về đâu? Đang hỏi đường đi từ một cô người Mỹ, may sao, có một thanh niên bản xứ, có lẽ là nhân viên của phi trường lên tiếng: “bà đi hãng máy bay nào?- SW- quí bà theo tôi là tới nơi ngay” Thế là chúng tôi…thượng lên xe lửa chạy một lèo đến..ngả rẽ đi lấy hành lý.Cảm ơn người dẫn đường tốt bụng.
Đang đi phon phon, đã nghe tiếng gọi chị Tư. Thì ra cháu Trang, cháu gọi Kim Quy bằng dì- đã đến đón ngay nơi nhận hành lý, vì sợ hai bà già đi lạc.
Không thể về nhà ngay được, vì phải chờ đón “phái đoàn Cali” sang vào lúc 8 giờ tối, có  anh bạn Đặng Ngọc Bỗng cùng phu nhân Thắng và Kim Quy. Vì nhà cháu Trang quá xa phi trường.


Thế là chúng tôi đi dạo chợ trước. Đi vào chợ Đại hàn, chợ Hồng Kông, …, cũng chỉ là chợ, vì…phụ nữ mà, rồi ghé nhà hàng Nam Phương để …thử thực phẩm, cũng có “ý đồ” so sánh với nhà hàng xứ ta! Dẫu gì cũng không tệ.
Đường về nhà cháu Trang xa lắc xa lơ, toàn là trên “xa lộ không đèn”, mà hai bên là rừng cây rậm rạp. Nếu một người xa lạ lái xe chở chúng tôi, chắc là …run, sợ lạc trong đêm (vì chúng tôi đã bị lạc nhiều lần, ở nhiều …xứ sở khác nhau, nên …ngán). Nhưng kỳ này chính “thổ điạ” đưa về nhà nên an tâm lắm lắm.
Phải công nhận Atlanta (Georgia) đất rộng (không biết có thưa người không? Vì chưa có thì giờ nghiên cứu), nên nhà cửa cứ to đùng và đẹp quá sức (nhưng chắc chắn không đẹp bằng nhà của anh chị Trưởng ban Tổ chức đại hội Lê Chí Hiếu?). Buổi sáng  đi loanh quanh nhà cháu Trang, có người chồng tên Trí (ông trời khéo ghép hai tên, hay thật), thấy có nhiều nhà thật đẹp, định vào trước cửa nhà, xin “chớp” vài bô hình, để về nhà “lấy le” rằng nhà này tui định… mua, và đang ngã giá tranh đua với …anh Bỗng. Nhưng, cũng lại nhưng, sợ chủ nhà tưởng mình đang “xâm nhập gia cư bất hợp pháp” mà cầm súng ra …xin tí huyết thì tiêu đời, hết mong tham gia đại hội.
Chúng tôi được cháu Trang (xin nghỉ phép ba ngày) đưa đi thăm cơ sở sản xuất nước ngọt Cocacola. Lớn thật và kiên cố lắm. Phải phục  người khai sáng ra cơ sở này, từ thời cổ lỗ sĩ mà đã có nhiều máy móc thật tối tân. Nếu người nào nói rằng chưa từng uống một lần nước ngọt này trong đời chắc là thiếu sót lớn. Ngon lắm lắm, nếu trong hoàn cảnh …nghèo nàn, nghiệt ngã, có ly nước ngọt, sẽ  ngỡ rằng họ…sản xuất riêng cho mình uống, hìhìhì.. Nhưng bây gìờ thì thiên hạ…sợ rồi, vì đa số đã bị….đái đường mà không sợ cảnh sát phạt. Khi vào nơi này, phải trả ticket 14 tì cho người …cao tuổi, và được họ tặng cho lon nước nhỏ híu, và được uống thử các loại  nước ngọt của nhiều quốc gia trên thế giới. Ngày xưa họ tặng cho loại chai rất đẹp để làm kỷ niệm, nhưng có mấy …ông cố nội nhỏ, lấy ra đùa giỡn, đập nhau gây tai nạn, nên họ không còn cho nữa.

Chúng tôi được đi xem cá heo biểu diễn. Cái mục này thật là “tuyệt vời”! Người ta chỉ có quay Video đưa lên FB, mà còn tuyên bố: “nếu ai không xem một lần trong đời là thiếu sót lớn”. Huống chi chúng tôi được ngồi xem tận mắt, chứng kiến mấy chú cá heo thông minh vô cùng tận, biểu diễn cứ như là …người cá hiểu biết tiếng người. những tràng pháo tay không dứt của người xem dành cho…cá, và những đợt nước do cá…tặng cho người. Vui không tưởng. Cuối cùng, người cá và cá cùng …vẫy tay vẫy tay chào khán giả, chắc là  lần cuối và trọn cuộc đời? Tiếc quá, họ không cho chụp hình.
Dì Tuyết cảm ơn “Trang Trí” rất nhiều, đã dành thì giờ đón rước về nhà ở, và đưa đi thăm thắng cảnh của Atlanta trong những ngày đầu mới đến, kể cả tiệm ăn …Đại hàn, vì có người…sợ phải ngốn hamburger, hahaha…

Chúng tôi đến hotel, nơi “tập trung” CHSPY hội ngộ vào sáng thứ năm. Lại “tay bắt mặt mừng”. Già chát hết rồi nhưng cứ ngỡ…chim non đang tìm về tổ ấm. cứ ríu ra ríu rít mày tao, mi tớ loạn xạ (mục này ai cũng như ai nên không phải kể.) Ở đây tôi được gặp lại Cậu Mợ Mười Phương (GS Ngô Càng Phương), Thầy Nhạc và Mai Hương, anh chị Phạm Hoàng, Võ Thái Sắc và Mai Phương, anh Cống Huy, Anh Phạm Đức Hiền, Xuân Thanh, Anh Nết chị Chương, Lan và Phú, Hoài Võ và Linh, Hàn Tuy Xát và anh Hạnh, Anh chị Cảo Thơm, Lê Thị Hạnh ( chị của LCH), Bình, Nga, v..v.. …nhiều và nhiều lắm các bạn từ lâu chưa có cơ hội gặp lại.
Điểm đặc biệt của đại hội kỳ này là …du ngoạn. Mới sáng thứ  sáu đầu tiên đã chuẩn bị lên xe đi thăm thắng cảnh. Cả bốn chiếc xe bus loại charge, mỗi xe chở đến 50 người, vừa giáo sư, CHS, đông vui không tưởng. Và để “điều hành” được một đoàn người đông đảo như thế, không phải là chuyện dễ. Hoan hô Ban Tổ Chức đại hội đã gồng mình làm việc, nhất là anh chị trưởng ban, và đã đem lại nhiều điều vui thú cho mọi người.
Nơi chúng tôi đến đầu tiên là đền thờ Ấn độ giáo. Đền thờ rộng lớn lắm, nhưng bên trong họ không cho chụp hình, dù những hình tượng rất đẹp. Nhưng không sao, ra bên ngoài tha hồ…chụp, và bà con mình thi nhau… chụp. Xong lên xe đi tiếp đến công viên “Stone Mountain park”. Đúng là xứ đất rộng có khác. Công viên gì mà rộng đến 3,200 mẫu tây, có núi đá, có đồi….. Có hình tượng tạc trên đá, mà theo internet thì: “CONFEDERATE MEMORIAL CARVING. The largest high relief sculpture in the world, the Confederate Memorial Carving, depicts three Confederate figures of the Civil War, President Jefferson Davis and Generals Robert E. Lee and Thomas J. "Stonewall" Jackson. The entire carved surface measures three-acres, larger than a football field and Mount Rushmore”. Chỉ có bức hình tạc trên đá mà đã rộng bằng ba lần cái sân football, nên đứng ở dưới nhìn lên đã thấy lớn quá. Mà hình như các …CCHS PY chân mỏi gối rùn hay sao đó, nên chẳng có mấy người chịu ngồi xe…ròng rọc để lên đỉnh, lại tìm ghế ngồi trong nhà để…nghỉ mát, đến giờ leo lên xe để về lại khách sạn. dù sao cũng …vui ớn!.
Đêm tiền đại hội được tổ chức tại nhà hàng Tàu….Chưa đến giờ mà ACE ở khách sạn đã nhốn nháo, réo gọi inh ỏi. Quần là áo lượt chuẩn bị lên đường, nhất là các cựu Nữ sinh, vì đêm nay là đêm …Áo dài!
Nhắc đến áo dài, có lẽ không ai quên được những tà áo dài trắng thướt tha tung bay theo gió trên các con đường Trần Hưng Đạo, Phan Đình Phùng, Lê Thánh Tôn….năm nào. Không biết có bao nhiêu “Ngày xưa Hoàng Thị” có mặt hôm nay ở đây? Nhưng nhìn các ….bà nội, bà ngoại “lên khuôn” cũng đẹp lộng lẫy, nhất là khi quí nàng được các chàng dìu nhau đưa lên …trình diện trên sân khấu.
Đêm qua nhanh, vì bà con ham …chụp hình với nhau hơn là chú ý trên sân khấu “nghệ sĩ” diễn cái gì?. Rồi ùn ùn gọi nhau tìm xe về khách sạn. Xứ lạ quê người, đêm tối thui, đố ai dám đi bộ cho tiêu cơm? Dù khoảng đường từ nhà hàng về khách sạn rất ngắn.
Sáng thứ bảy lại đi du ngoạn. Hôm nay được đi xem “di tích lịch sử” và các trung tâm nổi tiếng của thành phố.
Đáng lẽ ra nơi đầu tiên được đến xem là ngôi nhà của tác giả “Cuốn theo theo chiều gió”: nhà bà Magaret…Nhưng khi đi ngang qua đó, vì không có chỗ đậu xe, nên bác tài xế chạy thẳng ra công viên, nơi có bãi cỏ thật rộng, bên kia là “căn cứ địa” của đài truyền hình nổi tiếng CNN.
Bà con lại thi nhau …chụp hình, chụp đủ kiểu, đủ nhóm, hết nhóm này chạy ù qua nhóm khác, chụp loạn xạ, nhưng không biết mấy kẻ được hình, vì  có ai biết …ai là ai? Chỉ tiếc một số bạn gái có rất ít hình, vì phải làm bổn phận “xả nước cứu thân”, mà đường…dẫn thủy thì hiếm hoi, nên xa lộ bị…ùn tắc, chờ đến khi …giao thông thuận lợi thì ngoài kia bà con ùn ùn kêu lên xe đi tiếp vài nơi nữa…
 Lại đến nơi có nhà kỷ niệm của ngài mục sư tranh đấu cho nhân quyền: Mục sư Matin Luther King. Có tìm hiểu được gì đâu, vì người mình đông quá. Thôi thì cứ lướt qua, về nhà tìm hiểu vậy. Cũng chui vào chớp vài bô hình làm kỷ niệm rằng mình đã đến nơi đây thăm viếng Ông cho phải phép. Rằng: “Cũng nhờ ông tranh đấu trong bao nhiêu năm dài, dù ông đã bị sát hại, nhưng thành quả của ông đạt được, cũng bớt đi nạn “kỳ thị chủng tộc (?). Để những năm sau đó, những người Việt nam tị nạn Cộng sản chúng tôi đến đây, đã được người bản xứ cởi mở hơn, sẵn sàng giúp đỡ (???) Xin cảm ơn Ông!”
Sau đó thì đi thăm dinh Thống đốc của tiểu bang, để thấy Georgia…giàu quá mạng, có cái nóc dinh cũng trát vàng sáng chói, le lói vô cùng.
Đêm Hội ngộ chính cũng cùng nhà hàng đêm trước. Đêm nay hình như bà con có cảm giác …trịnh trọng hơn. Quí CHS có vẻ “trang nghiêm và đạo mạo”. Những bộ “Vét-tông” thẳng thớm của quí cựu nam sinh, cùng những chiếc áo dạ hội sáng lấp lánh, lung linh của quí nữ sinh năm xưa,  tuy có vài “Nữ sinh bà bà phô trương sản phẩm không cần thiết”.
Trên sân khấu rất đông vui sau màn chào Quốc kỳ-Quốc ca trang trọng. Anh Trưởng ban tổ chức hôm nay…oai ra phết, nói chuyện lưu loát vô cùng. Cùng với các MC: Anh Lê VănThọ, Cô Trương Thu Kỳ và Anh Phạm Đức Hiền. Thành phần BTC được mời lên sân khấu cho bà con …ngưỡng mộ. (anh chị Hiếu, chị Thu Kỳ, Anh Hiền, Anh chị Sắc…). Quí Thầy Cô giáo được mời lên sân khấu, để BTC tặng quà lưu niệm. Quí ACE ở Việt nam sang  cũng được mời lên để tặng quà. Nhờ vậy mà tôi cũng tìm thấy được một người em hàng xóm: cô Bác Sĩ Kim Ly.   
Chương trình có đủ các tiết mục: ca-vũ-kịch…thật công phu. Tiếng hát của Bảo Nguyễn và Xuân Thanh cứ như là  những ca sĩ chuyên nghiệp, hay hết biết. Những màn đồng ca của các bạn trẻ cũng vui không kém, màn vũ “chiều lên bản thượng” mà thấy toàn người đẹp không hà…Có một CHS NH, Đại niên trưởng Nguyễn Đô(?), đang sinh sống tại địa phương, lên phát biểu cảm tường cũng vô cùng xúc động.
Lại thi nhau …chụp hình. Hình như cái mục chụp hình là …căn bệnh hay lây.? hễ thấy người này đứng vô, là người kia cũng chạy lại…ké. Và cũng hình như bây giờ với cái …cell phone, mỗi một người đều trở thành…nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cứ chớp chớp liền tù tì. Và mỗi một Cựu Nữ Sinh là một...người mẫu đang …lên  sàng, dù chẳng có một xu teng tiền công được trả.
Đêm chưa ngủ, vì quí Thầy và các bạn đang “sinh hoạt bỏ túi” bên trong phòng hội của khách sạn. Tiếng đàn guitar của Thầy Hào và nhạc sĩ…(không nhớ tên), và tiếng hát của Thầy Hào, Thầy  Nhạc, của Xuân Thanh, của Lê Công Văn v..v…, của nhiều ca sĩ…có tuổi mà chưa có…danh, xen lẫn với những bản hùng ca thuở trước, làm cho đêm văn nghệ thêm sinh động, nhớ hoài.(cả mấy đêm sau nữa, cũng vui hết biết).
Sáng chủ nhật, bà con dậy sớm chuẩn bị lên đường. Hôm nay có mục đặc biệt : Các CHS đều trở thành… võ sĩ VOVINAM (đồng phục của họ có màu xanh y chang), vì đuợc phát áo thun màu xanh, có logo ( nếu để ý thì thấy được hình cờ VNCH: cờ vàng ba sọc đỏ-ý hay của BTC), có bảng tên đeo trước ngực cho…dễ nhận bạn xưa, và cũng để Ban Tổ chức khỏi …tìm trẻ lạc.
Địa điểm đến thăm là “lễ hội uống bia” tại một ngôi làng của người gốc Đức. Đường đi rất ngoạn mục. Xe chạy cứ…ẹo qua ẹo lại dưới những rừng cây xanh thẳm, đẹp vô cùng. Xe dừng lại bên …chiếc cầu soi bóng. Thơ mộng mà cũng …ồn ào, vì người đi thăm viếng cũng nhiều lắm lắm. Lại chen nhau….chụp hình. Quán ăn đầy dẫy nhưng chẳng mấy ai ghé quán, vì bận xuống …suối chớp hình.
Nhóm chúng tôi tìm thấy một chiếc xe ngựa, bảy đứa leo lên xe, nhưng cái anh chủ xe này cũng…xạo, nói đi xem cảnh trong vòng hai mươi phút, mỗi đứa mười tỳ. Nhưng anh chàng cứ cho con ngựa...từng bước từng bước thâm, chầm chậm và chầm chậm, nên mới một con đường ngắn ngủn đã …quay về chốn cũ, vì đúng hai mươi phút! huhuhu…
Sau khi đi chụp hình quang cảnh chung quanh, thấy bạn ngồi đầy trong quán…uống bia, cả bọn cũng a vào, làm le …mượn ly bia chụp hình làm kỷ niệm! Đúng là ngày lễ hội. Nhạc sống trổi xập xình, người mình tha hồ nhảy, nhảy đủ kiểu, đủ điệu, nhảy loạn cào cào, làm mấy người…bản xứ ngồi nhe răng cười, nhìn mấy …ông bà già gân Việt nam nhảy mà cười rân sảng khoái. Cũng vui mà! It ra đi như thế này, chúng tôi sẽ gặp được nhiều em lớp trẻ hơn, được quen biết thêm những người bạn cùng trường, (hoặc cùng thành phố) nhưng khác lớp, cả những người từ VN sang , như Kim Ly, Vĩnh Phố…..! Lại gặp được một người “cựu chiến binh Hoa Kỳ”, người đã từng đóng quân ở Củ Chi trong một năm dài, Ông gặp được người Việt nam ở nơi du lịch này, cũng vui lắm, và chúng tôi cùng “chụp hình lưu niệm”. Lại cũng…chụp hình!.
Ngày chủ nhật được đi xem “Rock City” tận bên tiểu bang Tennessee. Ngồi xe đường dài nhưng không chán, vì có bạn bè cùng…tán dóc, nói chuyện vui cười. Có hôm còn được nghe anh Đức “kể chuyện tiếu lâm”, cùng hát đồng ca xôm tụ. (tiếc rằng cá nhân tôi không thể tham gia sinh hoạt, vì…thanh quản bị nghẽn sau ba lần…cắt cổ, do chữa bệnh).
Động đá đẹp thật dù không hẳn do thiên nhiên tạo thành.( Ở đâu đó có một câu than phiền: “We are so beautiful, before you coming!” ). Bà con lại thi nhau chụp hình, chụp đủ nơi, đủ kiểu. Lại chui vào hang, lên cầu treo lắc lẻo, sợ rơi tòm xuống nước. Đi hết 42 điểm theo chỉ dẫn trong bản đồ đã hụt hơi, không kể chuyện sợ đi lạc. Nhóm chúng tôi “bám sát” nhau vì sợ lạc,  sợ mất đôi …uyên ương Bỗng +Thắng, Kim Quy, Hồng Vân , chị Tư, Hải Đường. Cuối cùng vẫn phải đi  tìm trẻ lạc…Mỹ Tin, vì chân đau nên đi chậm.
Từ giã Rock city, trở lại INCLINE RAILWAY. Ngồi trên xe lửa leo dốc này cũng sợ thiệt, cứ nghĩ dại lỡ nó…đứt dây sên, từ trên cao chót vót,  nó tuột xuống chắc là đi thẳng xuống…âm phủ luôn, hết đường trở lại, lúc đó thì không biết “ai chia buồn ai”?. Lên đến đỉnh dốc, lại thấy ngôi làng, có nhà cửa rất đẹp. có “bãi chiến trường” năm xưa của cuộc chiến tranh Nam Bắc, nhưng  giờ mình đến đã tối rồi, họ đã đóng cửa nên không vào được bên trong. Cũng rất tiếc.
Trạm cuối cùng là thác nước gì đó, xe chúng tôi đành…lỗi hẹn, vì trời đã tối, mà họ đã đóng cửa lúc 5giờ 30  chiều rồi. Thôi đành thôi, thế cũng đã đủ quá rồi.
Phải công nhận CHS Phú Yên kỳ này có quá  nhiều tài, tất cả đều trở thành…nghệ sĩ  “thổi Harmonica” chuyên nghiệp trong bốn ngày liền, đồng thanh thổi mà chả ai than mệt. Cũng phải cảm ơn TBTC phu nhân và các cháu, đã lo bao tử của các Cô các Bác “ biểu tình”, nên  chuẩn bị rất chu đáo thức ăn và nước uống, mệt phờ người là cái chắc?
Biết nói gì đây khi hai đường đời ngăn chia mình rồi…” Nhớ lắm chứ. Nhưng chẳng lẽ ở lại thành phố Atlanta “ăn vạ” TBTC thêm vài ngày nữa, rồi cũng phải …lưu luyến chia tay thôi. Một lần đến như vậy là quá đủ, Ban Tổ chức chắc đã mệt nhoài? Đã vậy, mà sáng thứ ba, Anh TBTC Lê Chí Hiếu, còn phải đích thân lái cả mấy chuyến xe van đưa ACE chúng tôi ra phi trường. Cảm động lắm lắm.
 Cảm ơn nhé, Cảm ơn BTC “Thu Hội Ngộ Atlanta” 2017. Cảm ơn nhiều lắm lắm, nhất là anh TBTC và phu nhân, cùng các em cháu trong gia đình họ Lê, đã tạo cơ hội cho chúng tôi- những người ít khi đi….du lịch,  biết thêm một thành phố mới, và cơ hội gặp lại bạn bè thân thương. Vì đối với chúng ta, “quá khứ thì dài mà tương lai thì …cụt ngủn”, mới thấy đó rồi mất đó. Một người vừa đi tham dự hội ngộ vui vẻ, chỉ mấy hôm sau đã bỏ lại bạn bè vĩnh viễn ra đi. Một lời cầu nguyện cho linh hồn anh Nguyễn Ngọc Điển sớm về cõi vĩnh hằng.
Chúc mừng đại hội thành công! Dù sao, vẫn  hẹn gặp lại quí Thầy Cô và các bạn kỳ đại hội tới.

Lê Phan Tuyết, CHSNH.

Thứ Tư, 20 tháng 9, 2017

KHÓC HOÀNG NAM


Bàng hoàng! quá đỗi bàng hoàng
Chân tay bủn rủn chẳng màng chuyện chi.
Tin HOÀNG NAM đã ra đi
Bồn chồn trong dạ, tim ghì nhói đau.
Hoàng Nam ơi ! mớí hôm nào
Em "meo" cho chị đổi trao...bịnh tình
"Cancer" ! ba chị em mình (Như Mai, Hoài Niệm, Hoàng Nam)
Cùng nhau "chiến đấu"! sẽ ...bình yên thôi!
Bây giờ em bỏ đi rồi, 
Chị không muốn khóc sao rơi lệ hoài?
Hoàng Nam: tuổi trẻ đa tài
Đẹp trai, dí dzỏm, luôn cười, hát hay....
Xa em, xa mãi từ đây...
Nghìn thu vĩnh biệt, vẫy tay tạ từ.
Trần ai em thoát kiếp  người
Hương linh siêu thoát về nơi vĩnh hằng.
Xin CHIA BUỒN cùng BẠCH VÂN
Toàn thể gia quyến. Bạn Văn - Hội nhà.
Nam Mô Phật A-Di Đà!


Hoài Niệm,20/9/17