Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

VẪN CÒN MAY MẮN


Ông Bà ta ngày xưa hay ví von "tính tình mấy cô con gái hay thay đổi bất thường như thời tiết". Không biết mấy cô gái thay đổi như thế nào, vì ...lâu quá rồi chính tôi cũng ...không nhớ nổi mình, và không biết mấy cô con gái thời nay ra sao? Chứ thời tiết thay đổi bất thường thì đã xảy ra như trong buổi sáng thứ hai tuần rồi thật dễ sợ. Buổi sáng thức dậy vén màn nhìn ra ngoài cửa, thấy chung quanh sáng trưng, ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trời đang cười tươi tắn,  mây xanh lững lờ trôi nhẹ, bềnh bồng xa xa...., nói chung thời tiết đang độ vào Thu, trời yên gió lặng, êm ắng vô cùng...
Vậy mà chừng hai tiếng đồng hồ sau, từng cơn gió nhẹ thổi qua, rồi thì gió từng đợt, từng đợt mạnh hơn, những lá khô bắt đầu lìa cuốn bay lả tả trong sân, gió bắt đầu luồn qua mọi ngõ ngách trong vườn, và rít lên từng hồi tuy không gầm gừ dữ tợn như cơn bão đến mấy năm trước, nhưng cũng thấy ghê hồn. Rồi mưa đổ xuống từ nhẹ đến nặng hạt, hạt nọ đạp đổ hạt kia chen nhau mà chảy thành dòng trên lối cỏ. Sau đó thì mưa gió hùa vào nhau thổi mạnh trên từng nhánh cây, làm cây cành ngã rạp, lớp nghiêng lớp đổ cành gãy hoa rơi trôi theo dòng nước, ngay cả những cây chuối trổ buồng đã lớn, vậy mà chúng cũng bị ngã nhào,  giống như người đàn bà đang ..nổi cơn ghen đập đổ tất cả những gì đang hiện hữu trước mắt, khi biết được "gió đưa bụi chuối sau hè, anh mê vợ bé bỏ bè con thơ". Đúng là một cơn trốt nhẹ đã đi qua.
Buồng chuối sau hè
Nói đến những cơn trốt ở xứ sở này thì thật là khó đoán, nó đến rất vội và tan cũng rất nhanh, thiệt hại của những cơn trốt  mạnh không thua gì bão biển, có khi một chiếc xe truck chở hàng nặng cũng bị  nó ...bốc lên không rồi mang đi một khoảng đường mới...thả xuống, con người nhỏ bé thì tha hồ ..bay bổng lượn vòng trên không, chắc không thua gì Tôn Hành Giả lúc "đằng vân giá võ" trong phim Tây Du Ký của Tàu. Bão biển có thời gian chuẩn bị, di tản, nhưng cơn trốt đến không thể nào ngăn kịp. 
 Buồn thì đành chịu, nhưng "cực" vẫn phải làm, phải dọn dẹp cho sạch vì cây chuối ngã, gãy làm đôi không cứu vãn nổi. Thế là một mình tôi phải chặt cây chuối ra từng khúc  để đem đi đổ,  mà vừa chặt vừa tiếc hùi hụi, phải chi cây chuối đừng gãy, những nải chuối tròn um này sẽ là trái chín cây đặc biệt, tôi sẽ đem vào đặt trên bàn thờ Phật, bàn thờ Ba Má chúng tôi như những năm trước, vì đấy là những phần "quê hương" trong đời sống của người Việt mình...Sau đó là những nồi chè chuối bột bán nước dừa thơm tho đãi bạn...Thôi thì chờ năm sau vậy..

           Tiếng điện thoại trong nhà reo vang, thời gian cho tôi nghỉ tay chút xíu. Tiếng cô con gái nhỏ vui vẻ vang lên bên kia đầu dây từ vùng Austin, TX:
-Má ơi! con vừa làm được một việc tốt!
-Ủa! từ trước giờ con vẫn làm việc tốt đó mà, bữa nay có thêm việc gì khác sao?
-Có! con vừa làm thêm việc "thông dịch viên" cho một cặp vợ chồng người Việt mình đến xin được giúp đỡ "Meals".
- "Meals on Wheels" của con có phân phát cho người Việt nữa sao?
-Có chứ má! bất cứ ngưòi nào có điều kiện đều được hưởng mà!
-Những điều kiện nào có thể ?
-Điều kiện là low income! tiếp theo là…
Con gái tôi vẫn thao thao kể về chuyện buổi sáng cháu đang làm trên phòng, thì có người gọi xuống, vì có một cặp vợ chồng già đến xin giúp đỡ mà không thông thạo tiếng Mỹ, người phỏng vấn mới hỏi họ biết nói "ngôn ngữ " nào? Thì ra họ là người VN, và con tôi được gọi xuống để làm "thông dịch viên bất đắc dĩ"
-Họ tội lắm má à! Người chồng đã già ngoài bảy mươi, lại bị bệnh ngồi xe lăn, từ trước đến giờ người vợ chăm sóc, lo lắng đủ mọi chuyện. Nhưng tháng rồi người vợ bị stroke, thế là  người chồng phải săn sóc lại người vợ, đâu có ai nấu ăn.
-Nhưng họ không có con cái gì sao?
- Ông bà có người con gái, có cả cháu ngoại đã lớn, nhưng...không biết nói tiếng Việt nhiều như con, ông nói vậy, "house -xin" của ông không ở gần nhà con ông, nên họ không giúp đỡ gì được cả.
-Con có biết thêm gì về họ không?
-Ông nói hồi trước có đi Lính, Lính gì thì con không hỏi, nhưng qua đây cũng lâu rồi, mà đi làm thường thôi, không có income cao, giờ chỉ hưởng tiền già,. mà lại bị bịnh cả hai người, nên thấy tội quá.
-Thế cơ quan con có cấp phần ăn cho họ không?
-Có chớ má! họ đủ tiêu chuẩn được lãnh mà. Mỗi ngày chỗ con làm có đến bảy trăm người thiện nguyện đưa cơm đến tận nhà từng người  một lần vào buổi trưa, cuối tuần hay ngày lễ thì họ đưa  cho mấy ngày luôn, ở nhà tự... warm lên mà ăn..
Nghe xong câu chuyện, tôi thật thương cảm cho hai vợ chồng già người VN mình, không hiểu họ có ...ăn được những phần ăn mà không phải là ..cơm trắng, canh chua, cá kho tộ với nước mắm...v..v..những món ăn thường ngày nhưng cũng là "quốc hồn quốc túy" của VN mình không?
Nhưng rồi tôi  chợt nghĩ lại, Có phải hai vợ chồng người VN này còn may mắn lắm không. Ở một xứ sở mà quyền sống con người được bảo đảm , "an sinh xã hội" được hưởng đầy đủ, từ nhà cửa, đau bệnh thì có  nhà thương, bác sĩ săn sóc, thuốc men đầy đủ... thức ăn thì được đưa đến tận nhà ... Nếu họ còn sống trên đất nước VN, với chế độ cộng sản đương quyền lãnh đạo, chắc gì họ được như vậy….
Hằng ngày nhìn trên TV, bao nhiêu thảm cảnh người tị nạn các xứ sở Trung đông, họ đang sống lây lất trong các trại tị nạn, nhiều khi trên hốc núi cao mà cái áo lạnh cũng không có để quấn ấm tâm thân, cả gia đình sáu người chỉ có một tấm chăn mỏng đắp chung. Nghe nói đến tháng mười hai này, những phần thức ăn trợ cấp hàng ngày cũng bị cắt, vì cao ủy tị nạn đã kiệt cạn tiền trợ cấp.
Và tôi ...tiếp tục đi chặt cây chuối mà vui vẻ trong lòng, vì mình cũng còn quá nhiều may mắn. Nhìn lại nhiều chỗ nhiều nơi, khi có cơn trốt đi qua, đã tàn phá biết bao nhà cửa, sinh mạng con người. Muốn tìm lại đời sống yên bình hàng ngày đâu phải là chuyện dễ
Mùa Lễ Tạ ơn, xin Cảm tạ Trời Phật, những đấng tối cao đã phù trợ, và những người bản xứ tốt bụng đã cưu mang, giúp đỡ cho những người tị nạn VN, trong đó có gia đình tôi, và gia đình ông bà VN đi xin lãnh phần ăn..., nhiều và nhiều người nữa, đã được một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, no đủ trên mảnh đất này.

Lê thị Hoài Niệm 11/12/12014