Thứ Ba, 9 tháng 12, 2008

TẠ TÌNH

Cổng Long Vân một chiều thu nhạt nắng.
Đến tìm tôi trong áo trắng học trò
Cầm tay em nhưng cứ ngỡ trong mơ
Nên ngớ ngẩn “Chiều nay em không lớp?”

Má ửng hồng - em , nụ cười e-ấp
“Thầy bịnh rồi, giờ trống đến thăm anh
Vừa rời trường nên không mặc áo xanh
Màu hy vọng dù ngày mai tận thế!”

Tình yêu đến không ngại ngùng ước thệ
Em nữ sinh. Tôi người lính tàu bay
Đã bao lần nguyện ước tay trong tay
Dù sóng cả có ngập tràn lên biển cát.

Đường Duy Tân hàng thông dài râm mát
Bãi cát vàng, từng đợt sóng lăn tăn
Gió thổi lùa lay nhẹ ngọn lông măng
Trên làn má chưa vết hồng trang điểm

Ngày tháng dần trôi đong đầy kỷ niệm
Chắt chiu tình nồng ấp ủ trong tim
Tình yêu trong em tựa ánh trăng rằm
Tôi THẦN TƯỢNG- mãi trong em trân quí(?)

“Đời Phi công …không bao giờ chung thuỷ
Mỗi lần bay… thay một cánh hoa tươi”*
Em trong tôi hình ảnh mảnh tơ trời
Mong manh quá làm sao tôi nỡ bứt?

Tháng ngày qua là chuỗi dài ray rứt
Phụ tình em! Tôi đã phụ thật rồi.
Nén lệ buồn sao vẫn mặn bờ môi
Em quay mặt nuốt vào lòng giọt đắng(?)

Gặp lại đây trong ngỡ ngàng xa vắng
Mắt nhìn nhau mà cay đắng, xót-xa
Em bây giờ đã là của người ta
Và tôi nữa đâu còn là Thần Tượng(?)

Nhận dùm tôi lời “Tạ Tình”dẫu muộn
Trọn đời này khất nợ cuộc tình vay
Tôi mất rồi ngay cả những đường bay
Thì em hỡi, hiểu dùm tôi em nhé!