Tôi thương "giàn hoa giấy" nhà tôi quá đỗi. Dù tôi có làm sao, có bệnh đau nằm một chỗ không ngó ngàng gì đến chúng, thậm chí không cho chúng "tí nước nào" trong suốt mấy tháng trời (chỉ thỉnh thoảng hưởng nước mưa từ trời) nhưng rồi chúng vẫn "vươn" lên và cho hoa rực rỡ vào những ngày nóng như hôm nay,
Tôi nhớ ngày xưa, trên con đường đi đến trường dạy học, mỗi lần tôi đi qua căn nhà có giàn hoa giấy màu tím đậm và hồng phấn chen nhau, những bông hoa sặc sỡ phủ trùm cả mái ngói, phủ xuống cả bên hông nhà gia chủ, tôi cứ thầm "ước ao" mai này khi "ra riêng" có nhà, tôi sẽ trồng chung quanh nhà những cây hoa giấy như giàn hoa tôi thấy, dù mỏng manh, nhưng hoa giấy có "sức sống" vượt xa nhiều loài hoa khác, có khi đến vài tháng hoa chưa tàn.
Và rồi một ngày, khi "phòng giáo dục" của thành phố tổ chức cho các trường trung học thi môn "thể dục đồng diễn". Tôi được nhà trường phân công phụ trách mục này. Thế là tôi "có quyền" đi vào tất cả các lớp học, từ lớp 6 đến lớp 9 (tất cả là 20 lớp), "cô chủ nhiệm" cho tất cả học sinh đứng lên để tôi ...chọn các em có chiều cao ngang nhau, và làm thế nào chọn đủ...hai trăm em, tất cả đều là gái ( lớp học có cả trai và gái học chung).
Với hai trăm học sinh nữ, để tập một màn trình diễn " biến đổi đội hình" không phải là chuyện dễ, lại nữa sân trường chẳng đủ chỗ cho các em tập dượt, thế là mỗi buổi chiều lúc 4 giờ, tôi phải đưa các em sang bên "quân lao" cũ, mượn sân rộng mà tập cho các em.
Với tám động tác thể dục hằng ngày, mỗi động tác tám lần, có tiếng trống do các em đi đầu hàng đánh theo nhịp nhạc( khỏi cần đếm), tôi đã tập cho các em biến đổi theo các động tác thể dục để cuối cùng ráp lại thành tên trường của chúng tôi: PHƯỚC TÂN. Phải dùng một cái loa cầm tay có gắn pin mới điều khiển các em được.
Gần đến ngày thi sau hai tháng tập luyện, việc đầu tiên là đồng phục để biểu diễn, và "trang trí" như thế nào cho "nổi" đội hình của trường mình. Bàn qua tán lại với sự góp ý của thầy cô giáo toàn trường, các em chỉ cần mặc quần dài xanh và áo sơ mi trắng, đi giày "sandal" nhưng trên cổ tay và cổ chân sẽ được đeo những vòng hoa giấy vừa tím vừa hồng phấn (theo từng chữ chen nhau) để khi đưa tay hoặc bước chân đi, tất cả những vòng hoa giấy sẽ tạo nên một ...rừng hoa di động. Nhưng hoa giấy ở đâu có nhiều để trang trí cho những hai trăm con người ta. Thế là tôi trở lại căn nhà có giàn hoa giấy và xin gặp chủ nhà để xin. May quá, gia chủ là một người đàn bà trung niên, có người con trước đây cũng học trường tôi dạy, nhưng giờ đã lớn và đã đi xa, bà vui vẻ cho chúng tôi được "tự do" hái hoa, nhưng ...cẩn thận coi chừng gai đâm chảy máu. Chúng tôi cảm ơn bà vô cùng.
Ngoài một số học sinh nhà có giàn hoa giấy cùng màu, còn lại các em chia nhau đi hái hoa và kết thành vòng sẵn vào chiều hôm trước
Ngày thi đến, cô trò chúng tôi phải đi bộ ra sân vận động Nha trang rất sớm để chuẩn bị cho tiết mục của mình. Rất tiếc ngày đó các thầy-cô giáo chúng tôi...nghèo quá, và cả thành phố cũng...nghèo, nên mục thi biểu diễn của trường tôi dù đoạt giải NHẤT, được ban tổ chức và những người đi xem, cũng như học sinh tất cả các trường trong thành phố vỗ tay hoan hô quá cỡ, cũng chẳng có ai có máy hình để "chụp" một vài tấm làm kỷ niệm (không có tiền mua phim, mà chưa chắc có...phim để mua, đừng nói đến chuyện rửa hình ?) không như bây giờ tất cả mọi thứ mọi việc đều được ghi vào ống kính.
Và bây giờ, giàn hoa giấy nhà tôi đang vươn lên rực rỡ, cũng là "toại nguyện" một ước mơ. Và nhìn hoa giấy tôi lại nhớ đến các em học sinh nhỏ ngày nào. Không biết bây giờ các em đang "lưu lạc" nơi đâu, dù một số it còn lại ở quê nhà mà tôi cũng có lần gặp gỡ, cô trò tha hồ "tâm sự" và nhắc chuyện..ngày xưa!....
tháng 7-2015 hoài niệm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét