Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008
XIN ĐỪNG ĐỂ HUƠNG PHAI
Từ lúc chiếc tắc-xi dừng lại trước cửa quán, người đàn ông đã có vẻ phân vân khi đẩy cái cửa kiếng bước vào, tôi đoán ông ta là người Việt nam, nhưng hơi ngạc nhiên sao ông lại vào đây, vì quán này khộng phải của người Việt, và những đồ ăn thức uống cũng không hợp khẩu vị của người mình, vì tôi làm ở đây vài năm qua biết chắc điều đó.
Người đàn ông ngoài tuổi lục tuần, nhưng trông vẫn còn tráng kiện, đẹp lão. Từ lúc bước vào quán, ông cỏ vẻ sốt ruột, bồn chồn, hơi có chút khó chịu hằn trên nét mặt, thỉnh thoảng lại nhìn vào cái đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn ra cửa, như đang chờ đợi ai, sau khi gọi một chai Heniken, được thằng Thomas đem đến tận bàn gật đầu chào lễ độ.
Ấy chết, sao trông ông có vẻ quen lắm, không sai, dù sao trí nhớ tôi vẫn còn tốt, và tôi đã nhận ra ông, vì chính hình ảnh ông đã ngự trị ở bìa sau một vài quyển sách, mà tôi là đọc giả hâm mộ. Và ô kìa. mắt ông sáng lên khi có tiếng động ở cửa, ông đứng dậy thật nhanh và đón vội người đàn bà mới đến, đưa vào bàn, ông kéo cho bà cái ghế cạnh ông. À thì ra người ông chờ đợi là đây.
Tôi biết chắc bà cũng là người Việt dù chưa nghe bà lên tiếng, Bà cũng không còn trẻ lắm, với cái áo sơ-mi vàng viền đen thanh thoát, đi liền với cái váy vải xếp đen rất dịu nhẹ, mái tóc buông lưng chừng bờ vai, nhất là khuôn mặt, nhìn không đẹp nhưng có nét nhu mì, đôn hậu, và cặp mắt biết cười. Người đàn bà nhỏ nhẹ lên tiếng sau khi né người gỡ đôi tay người đàn ông cố gắng ôm bà thật chặt
-Em xin lỗi đã để anh chờ, Anh không có đi lạc chứ?
Người đàn ông lộ vẻ bất bình, hơi một chút bực dọc trong lời nói:
-Gã tắc-xi thật tài tình, hắn biết cái quán này rành lắm, hắn chạy đến đúng phóc, nhưng sao em lại chọn cái quán lạ này, mà không là…
-Hotel hay một nhà hàng sang trọng?
-Em thông minh lắm mà!
-Em có lý do để hẹn anh đến chỗ này.
-Tại sao lại ở một nơi chẳng có chút gì tình tứ, thơ mộng?
-Nhưng sẽ không ai bắt gặp chúng mình, và câu chuyện mình trao đổi hôm nay, nếu họ có nghe họ cũng chẳng hiểu gì, chẳng biết mình là ai.
Tôi định hả họng lên tiếng nói Bà lầm rồi, có tôi ngồi sát đây và nghe lời nói của quí vị rõ mồn một, dù quí vị đang thầm thì tâm sự.
Người đàn ông nhìn đắm đuối vào mắt người đàn bà rồi lên tiếng:
-Em càng ngày càng đẹp ra, so với lần đầu mình gặp, sợ rằng anh không chịu nổi phải cách xa em lâu nữa.
Người đàn bà cười nhẹ, vẻ đùa cợt:
-Mới đến đây sao vội nói chuyện chia xa.
-Anh có linh cảm như vậy, khi anh bước qua cánh cửa cái quán này, anh vượt đường xa mấy trăm dặm đến đây, chẳng lẽ chúng mình…?
-Thì mình không đang tâm sự, trao đổi câu chuyện đây sao?
-Nhưng anh muốn được ôm em vào lòng, anh muốn được hôn lên đôi mắt em, anh muốn… , nhưng ở đây.. Người đàn ông dừng lại với vẻ hậm hực, bức rức.
-Em đã từng nói với anh là đừng có đến, nhưng anh cứ cả quyết anh sẽ làm chuyện muốn làm, có đúng vậy không?
-Em biết mà, Anh yêu em, anh nhớ em quay quắt, chuyện đến đây gặp em là chuyện dĩ nhiên rồi, nhưng mà…! Chợt người đàn bà cười phá lên:
-Anh làm như mình là cậu trai mới lớn, mới biết yêu lần đầu nên nôn nóng đi gặp mặt người yêu.
-Chuyện tình cảm đâu phân biệt trẻ hay già, trái tim ngày nào còn nhịp đập, mạch máu còn dẫn máu về tim là còn rung động trước tình yêu, em tưởng anh đùa sao? người đàn ông hơi lớn tiếng
-Anh chẳng đùa và em cũng đang nói thật, nếu anh thật sự thương yêu em hãy giữ cho em cuộc sống như hiện tại, cũng chẳng phải em thủ tiết thờ chồng như những người đàn bà tiết hạnh khả phong ngày xưa, dù chồng em mất đã hơn năm năm rồi, nhưng em còn đứa con gái và người chồng bản xứ của nó, từ lâu rồi chúng vẫn quí trọng em.
-Em phải có cuộc sống riêng của em chứ, Em là cánh hoa còn đẹp với đầy đủ sắc hương, tại sao em không chấp nhận tình yêu của anh, chẳng lẽ em cứ để thời gian cuốn trôi, và em chịu sống âm thầm như vậy, cho đến một ngày hoa héo, hương phai. Em đừng để mùi hương phai chứ! Một thoáng nín lặng, bỗng người đàn bà ngước mắt, đôi mắt biết cười lên tiếng:
-Cảm ơn anh, cảm ơn nhà văn của em, tự nơi anh đã mớm cho em suy nghĩ rất độc đáo, chỉ một câu nói của anh thôi, em có thể áp dụng vào cuộc sống những ba người, anh đoán thử đi!
-Anh đã dành trọn tình cảm cho em rồi còn đoán, giải gì nữa!
-Em vui vì tình anh trao tặng nhưng em sẽ không nhận mà sẽ trả lại cho anh, để anh đem về tặng lại cho chị nhà. Đúng, hãy “đừng để mùi hương phai” anh ạ. Chính chị ở nhà mới là đoá hoa có đầy đủ sắc hương mà anh phải cố giữ đừng để mùi hương phai!
-Anh chưa hiểu hết ý em?
-Đơn giản thôi, anh đã biết nhưng có lẽ anh không muốn nhắc: ngày nào anh đi lính trận miền xa, bỏ chị ở lại nhà với mỗi năm có vài tuần đi phép. Chị một thân một mình phải lo nuôi dạy 3 đứa con của anh trọn vẹn, rồi hơn mười năm anh đi tù cộng sản, chị một thân bương chải, cực nhọc trăm bề, để kiếm miếng ăn vừa nuôi con lại lo tiếp tế cho chồng, phải làm tròn bổn phận dạy dỗ con thế cho anh, cả việc chống chọi với những áp bức, bất công của chính quyền mới, chực chờ để đè lên đầu lên cổ những người đàn bà mang danh “vợ nguỵ”, ngay cả những cám dỗ rất “đời thường” mà một người đàn bà còn trẻ đẹp phải quyết tâm lắm mới vượt qua…,. Ngần ấy những nhọc nhằn chị cam chịu đựng, nhưng chị vẫn đứng thẳng đến lúc anh về và sang đến bên này. Đoá hoa tuy có tàn phai sắc thắm, có rũ cánh đài trang, nhưng hương nhụy vẫn kết tụ thành một khối thơm nồng, vẫn một lòng chung thủy với anh, sao anh nỡ quay đi rồi thổi ngược luồng gió mạnh trở về, sao anh không nâng nui đóa hoa cho trọn, vun thêm chất ngọt tình yêu, và luôn tâm niệm: đừng để mùi hương phai mới đúng. Và nữa, chính anh, anh cũng phải giữ mùi hương của riêng mình chứ, anh ngạc nhiên và sẽ hỏi: anh làm sao có hương mà giữ? Anh lầm rồi, một nhà văn mà nhiều người biết tiếng quen tên, tác phẩm đầy dẫy bên ngòai, chính là hương thơm tiềm ẩn, không lẽ chỉ vì một người đàn bà tầm thường như em mà anh chịu hy sinh tất cả, cả tiếng tăm để bị đời chê trách. Không! chính anh cũng phải tự nhủ lòng: “Đừng để mùi hương phai”!, Và cho cả em nữa, nếu anh cho rằng em là đóa hoa còn đủ sắc hương, sao nỡ bẻ cành cho hoa héo hương phai, cũng phải giữ cho em và đừng để em phải mang tiếng phá hoại hạnh phúc của người trong khi tuổi đã về chiều, có phải từ nơi em “đừng để mùi hương phai” cũng được trân quí? `
Người đàn ông ngó sững người đàn bà, đôi mày nhíu lại, ông thở ra một hơi dài, dường như muốn trút bớt cơn giận:
-Tại sao cái gì em cũng có thể xoay chiều được hết vậy? Anh đã nói với em từ lâu rằng bà nhà anh đối với anh..
-Như hai người bạn, chỉ còn nghiã chứ không có tình, nên không có cảm giác để gần gũi nhau… người đàn bà hớt ngang câu nói.
-Lần đầu tiên gặp em, anh đã có linh cảm mình sẽ yêu nhau, chỉ tiếc rằng..
-Gặp nhau quá muộn màng và ai cũng đã bị ràng buộc.
-Em lanh quá! Và cũng vì cái sự lanh lợi, tính đôn hậu của em đã khiến anh yêu em, yêu vô cùng, càng yêu anh lại càng sợ mất em…
Người đàn bà lại cười và hỏi:
-Nếu không để mất em, anh sẽ làm gì?
Trầm ngâm hồi lâu, ông ta lên tiếng:
-Xét về tình cảm, anh không có tội vì yêu em, nhưng lý trí thì không cho phép anh, nên anh đang bị dằn vặt, khổ sở, cũng chưa biết phải giải quyết như thế nào, nên anh liều bay sang đây để gặp em, anh muốn được ôm em vào lòng một lần cho thỏa nhớ mong, nhưng nơi đây…
-Dù nơi đây hay nơi nào khác cũng không có gì khác nhau đâu. Tình yêu anh trao, cứ coi như cho một nhân vật trong tiểu thuyết của anh, những nhà văn như các anh, khối óc tưởng tượng và hiện thực, khoảng cách chắc cũng chẳng xa xôi gì , có phải vậy không?
-Hình như em đang đùa giỡn?, anh đã bay gần ngàn cây số đến đây chẳng lẽ chưa chứng minh được tình yêu của anh, đâu phải đến để nghe em đùa.
Hớp một ngụm nước trắng từ lúc mới vào bà đã gọi, trầm ngâm hồi lâu, bà thong thả lên tiếng:
-Em không đùa, nhưng từ trước đến giờ em vẫn giữ ý riêng em. Tin anh ư? Để làm gì? Dù không phải là một người biết tính toán, nhưng em còn suy nghĩ để biết mình phải làm gì, tại sao phải lao đầu vào ngõ cụt?
-Chấp nhận tình yêu của anh mà vào ngõ cụt sao? Em nói gì kỳ lạ vậy? Người đàn ông gằn giọng.
- Anh cho là kỳ lạ, nhưng với em đó là sự thật. Tại sao em lại chen chân vào cuộc sống hiện có của gia đình anh trong khi em biết rất rõ…?
-Nhưng anh đã nói rồi, anh yêu em mà!
Người đàn bà nhoẻn miệng cười nhưng không thành tiếng, bà ngó chăm bẳm vào mắt người đàn ông, từ tốn chậm rãi nói:
-Anh yêu em, đó là quyền của anh, của những người đàn ông muốn có thêm tình cảm với người đàn bà khác ngoài vợ nhà. Nhưng từ chối tình yêu lại là quyền của em. Đâu ai có quyền áp đặt tình yêu của mình vào kẻ khác, có đúng vậy không?
-Tại sao bao nhiêu lần nói chuyện qua điện thoại, em đã không từ chối thẳng thừng, em vẫn luôn khen ngợi nội dung những tác phẩm tình cảm của anh, để rồi hôm nay…
-Hôm nay, ngày qua hay ngày kia thì cũng vẫn một câu em đã nói vừa rồi: Xin đừng để hương phai! Từ lâu, anh đã không chịu lắng nghe lời em nói, anh cứ cả quyết để anh làm điều anh muốn làm, anh vẫn giữ cá tính “chỉ huy” của ngày nào khi còn cầm quân ngoài chiến trận, nên em để tùy anh , sao lại trách em? Nói thật một lần rồi thôi và mong rằng anh đừng giận, em thích văn của anh viết đâu bắt buộc em phải…yêu người?
-Hóa ra từ trước đến giờ tình yêu anh chỉ một chiều? Vậy mà anh luôn có cảm nghĩ em cũng đã yêu anh nhưng còn ngần ngại nên chưa thổ lộ. Mỗi lần nói chuyện với em, là một lần anh thấy đời đáng yêu quá đỗi, tình trong anh như thác lũ tràn về, trước mặt anh ngùn ngụt lửa đam mê, truyền qua đôi bàn tay anh gõ đều trên phím chữ, em truyền cho anh sức sáng tác dồi dào, đến nỗi những nhân vật trong truyện đều phảng phất hình bóng em, sự hiện hữu của em cùng khắp, thậm chí có nhiều nữ đọc giả còn hỏi thẳng anh: nhân vật nữ đó là ai? Vậy mà…
-Vậy mà anh không chịu cảm ơn em, người đã luôn mang niềm vui, sự sáng tạo đến cho nhà văn. Nhưng em cũng xin anh thông cảm cho một điều: mang niềm vui đến cho người đâu có nghiã là phải yêu người trong tình yêu nam nữ? còn nhiều thứ “tình yêu” trải rộng trong cuộc sống hàng ngày. Nếu ai cũng hiểu như anh về em, thì thân này ví xẻ làm bao nhiêu cho vừa? Vì với em, cuộc sống cần phải biết san sẻ những gì hay- đẹp mình có cho tha nhân, biết chia xẻ nỗi đau của người khác, và đem niềm vui đến cho người cần, nếu được. Rất tiếc nhà em vắn số, không cùng đi hết quãng đời còn lại với em, nhưng em còn có đứa con, còn người rể quí. Tuy là người Mỹ bản xứ, nhưng cháu có một giá trị gia đình bền vững. Những người Mỹ có nề nếp, có văn hoá, họ cũng có một nền tảng đạo đức gia đình rất cao, không như một số người mình nghĩ, để rồi vội vã lên án khi làm chuyện sai lầm rằng…học theo lối Mỹ! Người đàn bà nói một hơi dài, trong khi người đàn ông ngó sững bà ta như bị thôi miên trong trạng thái vừa ngỡ ngàng, nửa hụt hẫng.Và tôi cũng nghe không sót một câu nào. Tự nhiên tôi ước ao phải chi tôi là bạn của bà, để hỏi bà ở nơi nào trong thành phố, mà biết cái quán nhỏ này để sắp xếp cuộc hẹn kỳ thú hôm nay?
Người đàn ông đứng dậy, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, như lốp xe bị xì hơi:
-Có lẽ anh nên tìm một chỗ thanh vắng để suy gẫm lại lời em nói. Bao nhiêu háo hức, nôn nao, rạo rực trong lúc ngồi máy bay đến đây, chỉ trong thời gian ngắn đã bị em thiêu hủy, đem ngâm vào thùng nước đá lạnh. Hãy cho anh thời gian, anh sẽ không làm điều gì để em buồn và mất sự quí trọng nơi anh. Có lẽ anh sẽ nhớ mãi câu “Xin đừng để hương phai”!......
Họ ra về, nhưng tôi vẫn còn thấy phảng phất đâu đây một mùi hương. Phải chi mỗi một người trong chúng ta đều biết quí trọng, nâng nui giữ lại mùi hương của riêng mình như lời người đàn bà mong muốn thì xã hội này sẽ đẹp biết bao nhiêu?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét