Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

VANG MÃI BÊN TÔI NHỮNG TIẾNG CƯỜI

Từ buổi đi Orlando dự Họp Mặt Ninh Hoà_Dục Mỹ.

Khi tôi vào hãng máy bay để mua vé, là tôi đã có quyết định hẳn hòi, dù hơi chậm, bởi nghe theo lời "dụ dỗ" chí tình chí lý của người bạn tại Orlando. Thật ra, thông báo Đại hội Ninh Hoà-Dục Mỹ được anh Nguyễn Văn Thành, trưởng ban Tổ chức gửi đến từ lâu, nhưng tôi chỉ cười khi gặp nhau anh hỏi: đi tham dự sao không chịu trả lời cho biết?

 Tôi không dự định đi lúc ban đầu. Vì NH-DM đâu phải quê hương của tôi dù sinh quán hay trú quán. Tôi chỉ đến đó làm nghề gõ đầu trẻ chưa trọn một năm. Những chiếc xe đò cà rịch cà tang chở đủ loại khách từ Nha trang-Ninh Hoà, hằng ngày vẫn ưu tiên dành cho cô giáo một chỗ ngồi ngay ghế trước, dù cô giáo chỉ phải trả …nửa tiền. Phố Ninh Hoà tôi chỉ có dịp ghé ngang, mấy tiệm nem nổi tiếng bên kia cầu sông Dinh, tôi cũng không là khách hàng thường xuyên của họ. Nhưng tiệm “chè chuối…ngon ơi là ngon”  trên con đường làng, lối về trường T/H Phong Ấp vẫn dành một chỗ thường xuyên cho cô giáo, có bữa thêm mấy cô chú học trò nhỏ theo cùng, thỉnh thoảng có vài chiếc Honda đèo theo những người Lính, những người sẽ …trả tiền cho những bữa ăn dù nhiều hay ít cho cả đám người có mặt.

Mới đây, có một lần tôi đi ngang con đường cũ, nhưng không còn thấy cái quán Cà-phê mang độc nhất một tên: Cà-phê HẠ! Hồi đó không hiểu sao tôi thương  tên Hạ vô cùng. Cái tên nghe sao hiền hoà, dù có phảng phất cảnh chia ly của lứa tuổi học trò, lại có vẻ nhún nhường nhưng chắc là không hèn yếu.

Dù chưa bao giờ bước chân qua khỏi ngưỡng cửa của quán cà phê, nhưng những thân tình từ những người Lính, những khi họ từ Dục Mỹ xuống, vào đó ngồi chờ chiếc xe đò đỗ xịch bên đường cho một người bước xuống. Từ đó, quán cà phê như có sợi dây ràng buộc gì đó đến trong tôi. Tôi thương Ninh Hoà qua những hình ảnh đó, cũng như căn nhà của “ông Nội”, Cha chồng của cô tôi, "ông Thầy Ba", nơi có khu vườn rất rộng với rất nhiều cây cảnh lẫn cây ăn trái, nhưng tôi thích nhất cây hoa Ngọc Lan có tàn rộng bằng căn nhà ngói đúc, lúc nào hoa cũng nở trắng cây, mùi thơm ngát mũi, mà thỉnh thoảng tôi vẫn hái để ép vào trang vở cho thơm mỗi khi phải vào đó trú ngụ qua đêm, nếu buổi tan trường về muộn, không còn xe trở lại thành phố Nha Trang....


Hai vợ chồng người bạn ( chưa biết mặt) đón tôi ở phi trường Orlando vào lúc chạng vạng của một ngày tháng sáu, và đem về nhà cho …ở nhờ mấy hôm, dù không có chút dây mơ rễ má gì với Ninh hoà-Dục Mỹ. Bạn cười và bảo với tôi như thế, nhưng bạn quá sốt sắng với các anh chị em ở xa về. Lý do đơn giản vì chúng tôi sinh hoạt với nhau trên cùng một trang mạng ảo: hội VNTD, người đẹp của Đà lạt thuở nào: Tuyết Nga.

Sự xuất hiện hơi trễ của chúng tôi ở nhà anh chị Vinh Hồ-Thủy Tiên, có làm cho một số thực khách thân hữu ngạc nhiên(?) Tuyết Nga thì mọi người cũng đã biết, nhưng tôi thì, cứ cho như mình có chút văn chương chữ nghiã trao đổi với nhau trên diễn đàn, nên từ lâu “văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình”, hôm nay là ....mạng thật chứ không còn ảo nữa.


“Sao đến dự đại hội mà không báo cho ai biết hết, đến một cách đột ngột..?” Một câu hỏi rất thông thường từ những anh chị em trong ban tổ chức lẫn gia chủ- một người mà từ lâu tôi vẫn nhận: Người bà con, có một chút giao tình từ những ngày xa lắm ở Nha trang, anh vinh Hồ là em họ của Chồng cô Bảy tôi, mỗi lần vào Nha trang thi cử đều trú ngụ nhà Cô, chúng tôi có lần gặp và quen biết.

Đến đột ngột mới vui! nhất là anh bạn tên Sanh có bút danh NXV, một “ nhân tài xuất chúng” của xứ Vạn Ninh dưới mắt của tôi, cứ thắc mắc: sao nói không đi mà lại đi? Ừ thì nói làm chi! dù trước đó tôi vẫn hay đùa để "dụ" anh đi sang Mỹ: "Ước gì có chuyến đò ngang, Để người bên ...Úc chèo sang bên này?"

Và dù rằng chúng tôi vẫn thường xuyên trao đổi thơ văn, còn nhờ "Sư phụ" hướng dẫn cho cách làm thơ đường, thơ mật gì mà không ngọt tí nào, khó dàn mây, nhiều khi phải suy nghĩ thật lâu để tìm lời đối cho chỉnh, không như thơ thẩn thông thường, muốn viết xuống là ra chữ, còn hay-dở lại là chuyện khác. Không trả lời bởi tôi rất ngại khi tên mình được viết lên đâu đó cho nhiều người đọc thấy. Dù biết rằng với những người ở xa xôi về tham dự, ban tổ chức có ưu ái …rao lên cho mọi người cùng biết, để, biết đâu kêu gọi thêm được một số bà con, bằng hữu, vì thấy có người quen, ham vui mà đến gặp. Nhưng tôi chẳng có mấy người quen ở xứ Ninh Hoà này, ngoại trừ chị Phan Kiều Oanh, mà chúng tôi đã liên lạc rồi.


Buổi tiệc nhà anh chị Vinh Hồ đông vui quá, có đủ đàn ca tân nhạc, vọng cổ bài chòi, mỗi người một nét hay riêng. Với tài …anh-xi(MC) duyên dáng, có khi hơi trịnh trọng của Vinh Hồ, mọi người phải.....xướng tên và có khi phải nêu thành tích! Một bàn tiệc với công khó của chủ nhà, chị Thủy Tiên đã phải nghỉ cả...tuần lễ để chuẩn bị cho một đêm vui, đủ biết công phu và ngon lành tới cỡ nào, thêm món gỏi của Tuyết Nga, làm đặc biệt dành cho NXV thưởng thức (nhưng chúng tôi vẫn ăn ké như thường), một lối giới thiệu độc đáo về tài nghệ nấu ăn.


Anh Cung Đàn, một “nghệ danh” của NXV, lại trổ tài đánh đàn cho bà con cất giọng hát, từ Thanh Sơn đến Phi Ròm , anh Đích, …..v…v.., nhưng chính anh lại được mọi người “yêu cầu” nhiều nhất, người đâu mà hát vọng cổ y hệt danh ca...Út Trà Ôn, nếu so sánh chàng Ngô trưởng Tiến, với người em Đình Thành là Minh Phụng với Thanh Tuấn. Đêm càng khuya, tiếng đàn càng réo rắt, khiến một người, nghe nói từ lâu nay mang một nỗi buồn khó khuây, vậy mà cũng vui vẻ cất lên giọng hát, một làn hơi truyền cảm, thiết tha: anh Đỗ Xuân Hùng. Và bạn Tuyết Nga cười vui vì được Cung Đàn hát tặng bản nhạc Đà Lạt sương mờ, chỉ có người trong cuộc mới “thấm thía” đuợc lời nhạc lời thơ mà say mê, thích thú. Nghệ sĩ Cung đàn sâu sắc đến thế là cùng! Lại những cánh hoa …ny lông nhà anh chị Vinh Hồ được những khán giả đem lên tặng cho người trình diễn. Cười vui quên mệt.

Nghe thấy người ta hát hay mà giật thót mình, sợ bị nêu đích danh, mà mình thì không có tài cán chi để “đem chuông đi đánh xứ người” một kiểu nói đùa cho những người xa về tham dự đại hội. Nhưng ….chạy trời không khỏi nắng! biết có từ chối thì cũng không ra khỏi chỗ được an toàn, bèn xin phép hát chơi mục …bài chòi xứ nẫu!.. không ngờ lạ tai, nên được bà con vỗ tay tán thưởng, điểm khuyến khích dành cho mầm non dzăn nghệ chưa lên mà là gốc tre già trong đời sống.


Đêm vui, vui thật, có quá nhiều tiếng cười, giọng nói góp vui, nhưng rồi cũng phải tan để ngày hôm sau chúng tôi còn phải đi thăm Disneyland, dưới sự sắp xếp và hướng dẫn của Thổ địa Tuyết Nga, và cái mục khỏi mua …vé là khoái quá chừng chừng (?) Tuyết Nga, người bạn quí đã lo sẵn cho chúng tôi, không phải mình ên ai mà đến những sáu người. Tuyết Nga vạn tuế!!! Có lẽ cũng có công khó của NXV (?). Vì chỉ có NXV ở tận xứ Úc xa xôi, lần đầu tiên mới đến nơi này, nên bạn bè phải lo thật chu toàn, để người còn …trở lại lần nữa? Nhờ vậy, chúng tôi được hưởng lây ân huệ không chừng.















Phái đoàn có hơn chục. Có anh chị Nguyễn Văn Thành, cháu Kim Loan, Thầy Cô Lê văn Ngô, cô Phi ròm ( mà có thấy ròm gì lắm đâu), anh chị Nguyên Chất(?). Cái mục này khỏi phải lên khuôn đỡ kéo dài …ký sự, vì có Thầy Lê Văn Ngô và NXV tả chân quá sức rồi. Chỉ tiếc rằng, người “hư tim, nghẽn mạch” như tôi, không thể xem trò nhào lộn trên không, nên đành nhắm mắt toạ thiền, hít lấy không khí để thở,  chờ cho qua cơn khốn khó, nhẹ người. . 

Nhưng đi chưa trọn nửa trưa thì quí Thầy Cô, anh chị đã ra về, để buổi chiều còn dự buổi họp bầu hội trưởng cho NH-DM, bỏ ba chúng tôi…bơ vơ ở lại đi xem show, mà quí anh chị sau đó, có cả anh Văn Hùng Đốc, đã đề 4 câu thơ:  một người đi với hai người!.... (và mấy hôm  sau đó,  thi sĩ Vinh Hồ còn kiêm luôn …nhạc sĩ, đã phổ bốn câu thơ thành bài nhạc, hát thật hay trong đêm hội ngộ do anh chị Song Hồ khoản đãi tại nhà hàng Lạc Việt).


Ngày qua nhanh và chân cũng đã mỏi, mặc dù tiết mục cuối cùng, chúng tôi đã thoải mái ngồi xem họ biểu diễn nhiều hình tượng trên nước thật tuyệt vời. Đường về đêm se lạnh, không biết bạn Tuyết Nga có thấm lạnh vào người tí nào không mà lái xe lạc lối về, phải gọi điện thoại về hỏi anh Hùng, chồng chị, nguyên là sĩ quan chiến tranh chính trị của quân lực VNCH, một người cũng rất sẵn lòng với tất cả bạn bè của vợ, anh ngồi một nơi mà chỉ dẫn đường đi rất rành rọt, để chúng tôi khỏi lang thang …nửa đêm ngoài phố. Bụng đói, chân mỏi, nên khi về đến nhà bạn, bữa cơm với canh cá nhà bạn được NXV chiếu cố tận tình, khen ngon đáo để.

Khi TN đưa trả NXV về lại nhà anh Vinh Hồ, chúng tôi đã gặp anh Văn hùng Đốc, dù nghe đến tên anh ở mọi chỗ, mọi nơi, và có lần đã …thấy anh, nhưng chưa một lần gật đầu chào hỏi, vì ngại cái cảnh “chào hỏi người ta mà người ta không biết mình là …ai?” nhưng bữa nay không hỏi cũng biết rồi, thôi thì lại một màn chuyện vãn thân tình. Nhưng phải …hò hẹn lại đêm Đại hội sẽ gặp nhau.


“Một công ba bốn việc”.  Một câu nói khi người ta muốn sắp đặt một chuyện gì đó cùng một lúc cho tiện và lợi. Và tôi cũng lợi dụng để tính chuyện riêng mình. Phải tìm thăm chị Hoàng Yến và anh Tiến( LMST) khi nghe tin anh vừa vào bịnh viện mổ tim và đã về nhà.Từ Palmcoast, anh chị Tiến đổ đường lên Orlando để tham dự đại hội, và cũng là cơ hội để gặp gỡ những người xa chúng tôi như NXV, chàng Hai Lúa ( mà chẳng Lúa chút nào).

Những tiếng cười vui khi chúng tôi gặp nhau vào chiều hôm thứ bảy, khi anh Hùng, chồng chị Tuyết Nga làm tài xế, đưa dùm tôi đến nơi … hẹn, để sau đó chúng tôi cùng đi đến nơi dự đại hội. Nhưng tiếc quá, vì đường sá trở ngại, mà anh chị Hương, đôi bạn thân của anh chị Tiến, người quen đường biết lối đến đón dùm chúng tôi, đã bị kẹt xe trên đường, đành lỡ dịp xem một tiết mục hấp dẫn mở màn của chương trình: bài hát Quê tôi, nói về Ninh Hoà, lời thơ của anh Vinh Hồ và anh LMST phổ nhạc, với mấy mươi anh chị em Ninh hoà trình diễn mở đầu chương trình đêm hội ngộ!  Tiếc thay!

Dù thế nào đi nữa, đi trễ là một thiệt thòi. Chúng tôi vào đến nơi  chỉ kịp nhìn thấy mấy chị ngồi ở bàn tiếp tân và mấy anh chạy lăng xăng đưa khách vào bàn. Ban Tổ chức đã ưu ái dành cho chúng tôi vô bàn ngồi, vị trí quá đẹp. Nhìn chung quanh chẳng thấy mấy người quen, nhìn lên sân khấu thấy một người trông phốp pháp đang đứng nói chuyện. À thì ra đó là anh trưởng ban tổ chức Nguyễn Văn Thành. Nhìn qua bên kia, thấy quí annh chị trong ban Văn nghệ đã hân hạnh được gặp tại nhà anh Vinh Hồ.

Đêm đại hội có khác, quan khách đông và lịch sự quá trời, nên từ MC, diễn viên người nào cũng ăn mặc đẹp cả. Nhất là cô MC Tố Anh, thật rực rỡ, duyên dáng thướt tha trong tà áo dài truyền thống, đứng cạnh  Cung Đàn trong bộ vest lịch sự, đang thao thao bất tuyệt. Và rồi thấy cháu Kim Loan xuất hiện trong một điệu vũ Ấn Độ. Trời ạ. một mình một cõi trên sân khấu, vậy mà lôi kéo được sự chú ý theo dõi của mọi người. Tôi cũng ráng dán mắt vào những động tác của cháu đang biểu diễn, từ hai bàn tay chụm lại đưa lên, hất cái chân, lắc cái đầu sao cho thân mình vẫn thẳng đứng, điêu luyện quá, Cháu đã giới thiệu có …mười bảy năm theo học múa đó mà.  Chứ đâu như chúng tôi khi còn trẻ, cũng bày đặt múa vũ khúc …Hận đồ bàn, cũng chụm hai bàn tay hất qua hất lại, cũng lục lạc đeo chân, cũng lắc lư cái đầu mà nghĩ lại …trật lấc, chắc chẳng giống …Chiêm thành tí nào. Người VN mà, làm sao múa cho giống khi không có Thầy hướng dẫn?  Thôi để nghe tiếp Kim Loan đàn Tì bà.


Ca sĩ có Quỳnh Thi,  Mỹ Thiện, Quốc Phú, Hoàng Tiên và nhiều nữa nhưng xin lỗi đã không nhớ hết ,... và màn Cải lương Hòn Vọng Phu, một truyền tích bi hùng biểu tượng của Khánh Hoà, được chuẩn bị thật công phu với trang phục lính thú thời xưa, áo tứ thân của ngưòi  vợ đợi ngóng tin chồng, người tráng sĩ ra đi đã không hẹn ngày trở lại, được các nghệ sĩ Ngô Trưởng Tiến, người đẹp giai, vui tính, cùng Thu Tuyết và một số anh chị em trình diễn thật tuyệt vời. Có bài chòi do hai anh Đích và anh Thi trình bày.

Không dám nói bị “bắt các bỏ diã”. Nhưng người từ xa đến, lại không tập dợt cũng không có trong chương trình, vậy mà “bị” lôi lên sân khấu ngang xương. Điệu bài chòi “Trách thân” của Nguyễn Hữu Ninh, người Phú yên viết ra, và Phan Bá Chức để tí âm điệu vào, được chúng tôi hay hát đùa chơi, đêm nay tôi được vinh dự góp mặt trên sân khấu đại hội NH-DM. 

Một cái áo bà ba đen mượn của anh Đích, một cái bút chì vẽ…râu, một cái nón rách, Tôi không là tôi nữa, một người đàn ông nghèo nàn, thất nghiệp bị …vợ bỏ, vậy mà anh MC Cung Đàn lại giới thiệu chị ..LTHN. “Chơi cắc cớ không hà, tui như dzầy mà dám giới thiệu là chị!” Những tiếng cười vang rân trong hội trường vẫn quyện mãi bên tôi. Vui mà!


 ( Khi chấm dứt chương trình bị …lạc mất cái áo mượn, đi tìm quá trời mà không thấy, làm chủ áo buồn không ít, vừa cảm ơn lại xin lỗi lia chia. Cuối cùng anh cũng cho tôi địa chỉ, để khi về lại nhà, …may cái áo khác gửi trả cho anh. Nhưng trời thương, mấy cô em xếp nhầm, tìm ra, trả cho đương sự. Chủ áo cười! cảm ơn và xin lỗi đã làm phiền!)

Văn nghệ tiếp nối, anh Thương Anh và Tố Anh và hai ca sĩ trong “tứ ca” sao mà tuyệt thế! nhiều tiết mục thật hay, có cả màn vọng cổ do anh Cung Đàn trình bày. Nghe rồi mà nghe lại vẫn thấy nao nao…

Nhờ “bị” lên sân khấu, mà có người nhìn ra cô bạn nhỏ năm xưa. Có cô bé đến hỏi “có phải cô là cô T không? Có người muốn gặp”. Rất vui khi gặp lại chị Thùy Dương, con Bác Phụng, cháu nhà văn NXH, bạn học ở Võ Tánh năm nào. Chị vẫn trẻ đẹp, dù đã hơn bốn chục năm qua, giờ mới có cơ hội gặp lại. Và cũng nơi đó, tôi gặp được chị Quí, một trong những người đẹp của TH, ngày xưa tôi chỉ biết đứng xa nhìn trầm trồ khen, bây giờ gặp, chị em nói chuyện rất thân tình Tiếc quá, chị Phan Kiều Oanh đến nơi lại bỏ về, dù chị đã đổ đưòng từ Boston xuống dự Đại hội, vì chị không nhìn thấy người quen nào ở đó, ngay cả anh trưởng ban tổ chức NVT., là người đã liên lạc với chị trước khi đi.


Màn dạ vũ bắt đầu, khi những người tham dự đã lần lượt ra về, chúc mừng cho đêm hội ngộ thành công mỹ mãn.Cái mục nhảy lò cò, nhảy dây hay nhảy mương thì tôi nhuyễn, chứ nhảy đầm thì xin miễn, vì mấy chục năm rồi có ôn luyện chi đâu, vậy mà vì …ham vui, cũng ào ra sàn nhảy để….dẫm chân thiên hạ cho dzui. Cuối cùng thì tiệc cũng phải tan, và những người ở xa phải đi …lang thang về chỗ trọ.

Cảm ơn anh Đỗ Xuân Hùng, đã tình nguyện chờ cho tan tiệc, để đưa dùm tôi về chỗ trú cuả anh chị Yến-LMST, vì gia đình anh là chỗ thân tình của  anh chị Tiến từ rất lâu. Chúng tôi lại ngồi ngay trên cầu thang nói chuyện tiếp, nhưng rồi cũng phải nghỉ ngơi để ngày hôm sau tôi sẽ về nhà của anh chị thăm chơi cho biết.

 Đường về Palmcoast cũng khá xa, nhưng xe vừa chạy chúng tôi vừa hàn huyên tâm sự, nên xa cũng hoá gần. Hoàng yến và chúng tôi là “đồng môn” ở Nguyễn Huệ Tuy Hoà, chưa một lần quen tên biết mặt trước kia. Nhưng khi vào diễn đàn VNTD, anh LMST thấy có người xuất thân từ NH, thế là anh báo cho Hoàng Yến, và chúng tôi đã trở thành thân quen lúc nào không rõ sau mấy lần trò chuyện. HY rất thương quí bạn bè, và anh Tiến rất lịch lãm, tài hoa văn nghệ,  nên cứ hay mời gọi bạn bè xuống ở lại thăm chơi. Tội lệ gì không đi?

Xin cảm ơn anh Vinh Hồ, cựu Hội Trưởng hội VNTD, nhờ anh …rủ tôi vào hội, mà tôi có thêm được người bạn cùng quê. 

Ngôi nhà lý tưởng nhìn ra con kênh đào cho thuyền vào khi nước lớn, những con cá cũng theo vào để …chào đón những chủ nhân ông, nếu hôm nào vui thì thả vợt xuống vớt lên dăm ba con dãy đành đạch. Nhưng anh chị Tiến nói vớt cá cho …vui, rồi thả xuống lại để cá trôi về biển. Những đời sống chưa tàn trong ngõ hẹp của bụng dạ con người!


Lại có những người khách đổ đường xa đến thăm LMST. Chiếc xe Van dừng lại ngay trước sân nhà, chàng Hai Lúa người trần đời thật đã xuất hiện. NXV và  Hai Luá hoạt bát, vui vẻ, bên cạnh anh Nguyên Bông điềm đạm, chừng mực. Có thêm hai người khách đến thăm …đột xuất: nhà văn nữ Xuân Dân và hoạ sĩ Vũ Quang Minh.


Cái mục “chớp bóng” ở đâu cũng thịnh hành. Bà con cứ bắt đứng sắp hàng vào để.. chớp! Nhất là khi anh NXV và anh Tiến “trao đổi con tin”. Một con cá sấu Florida từ tay anh Tiến trao đi, và NXV trao lại con “Kangkuru”..không biết nhảy(Kangaroo). Cá nhân chúng tôi xin nói lời cảm ơn đến NXV, nhất là Hồng Loan , “nửa bên kia” của bạn, đã chu đáo đi mua từng món quà nho nhỏ, xinh xinh, có dấu hiệu Kangaroo - nước Úc, để NXV đem sang Mỹ tặng cho bạn bè. Quí hoá vô cùng tấm chân tình của hai bạn.

Tôi đã nói trước với chị Yến là tôi ..chưa muốn mua nhà để ….retire. Vì nơi chốn đẹp đẽ này dành cho những người vừa có tiền, lại không còn lo toan cho cuộc sống. Nhưng chị Yến vẫn bảo chúng tôi leo lên xe để đi dạo quanh vùng. Từ câu lạc bộ với những người Mỹ nghèo ăn mặc ít vải, mà anh chị Tiến-Yến là thành viên, đến khu bãi biển dành cho những người giàu thật sự, mua nhà để …nghỉ mát. Chị cứ lái chạy vòng vòng để chúng tôi tha hồ nhìn ngắm. Khổ nỗi, nhà thì nhiều và đẹp thật, nhưng chúng tôi cũng ngại ngùng lắm lắm, vì ở cạnh bờ biển quá, nhỡ một cơn sóng thần cao ngất trời,  nó lừng lững bò vào, thì ôi thôi, làm sao chạy thoát, chừng đó mất đi những người vui vẻ trong hội VNTD và NH-DM, buồn lắm. Cuối cùng chẳng ai chịu …chọn lấy căn nhà nào cả, dù tôi có đề nghị mua …tặng làm quà, nhất là thiên tài NXV từ bên nước Úc xa xôi! Không chịu thì….đỡ hao!!!! Những tiếng cười vui khiến cho tài xế phải nắm chặt tay lái mới chạy tiếp tục được. Cảm ơn anh chị Hoàng Yến và LMST đã có lòng đón tiếp chúng tôi.


“Chưa vơi nỗi nhớ lại sầu chia ly”. Chúng tôi đành bịn rịn chia tay anh chị Yến-Tiến để trở lại Orlando, buổi chiều phải có mặt ở nhà anh Thương Anh, Hội Trưởng hội VNTD, một buổi họp mặt thân tình để tất cả ACE trong hội có dịp làm quen với người phương xa đến.Xe Anh Nguyên Bông lại có thêm một người khách. Đi xe mà có người nói chuyện, cười nói, tài xế sẽ đỡ buồn. Nhưng xe chúng tôi có đến sáu người, tha hồ mà nói. Anh VQMinh kể chuyện làm hoạ sĩ, Hai Luá kể chuyện trong ….dòng tu, chị Xuân Dân kể chuyện tình. Chuyện tình chị kể thật hấp dẫn, ru NXV lạc vào cõi thiên thai, nên hồn anh đi mà người thì cứ gật gù ra chiều đang theo dõi, thỉnh thoảng một hòi còi tàu thê thiết vang lên, hay toa xe đang leo lên đèo nên phải cất tiếng than dài từng chặp, và mừng vui khi xe đổ dốc xuống đèo, làm mọi người cười mà cố gắng không cười lớn tiếng.. Hình như mỗi người trong chúng ta khi ngủ đều phải …ngáy mới ngủ ngon. Chúc mừng.


Anh Nguyên Bông đưa chúng tôi ghé vào thăm nhà anh chị. Những chậu cây Bonsai đủ kiểu đủ cành được gia chủ ân cần giới thiệu. Nhà anh rất nhiều bông hoa nơi sân trước, nhưng có một cây hoa thật đơn sơ, nở những bông hoa màu hồng nhạt đập vào mắt tôi, tự dưng tôi  thấy nhớ nhà, nhớ da diết những ngày còn nhỏ vào mùa tết. Nơi đó có rất nhiều hoa màu sắc sặc sỡ, đẹp rục rỡ, nhưng những cây hoa Móng tay, nó bình dân, không kiêu sa, sắc sảo, nó hiền hoà tươi mát, nó có thể vươn lên ở bất cứ nơi nào, sang hèn không cần biết,  những bông hoa nở ra từ những nách thân cây, nhẹ nhàng mà quyến rũ, như cô gái quê nép mình bên khung cửa, nở nụ cười thật tươi chào đón người quen, làm người thấy ấm lòng. Tôi thương cây hoa móng tay quá đỗi, và đưa mắt tìm …hột về trồng. May quá chị NB đi hái cho một nắm. Và bây giờ, khi tôi đang viết những dòng chữ này, chậu hoa Móng tay đã vươn lên mơn mởn, chờ ngày ra hoa. Cảm ơn anh chị NB nhiều lắm.. 


Đường đến nhà Hội Trưởng T.Anh sao xa quá, anh NB đã một lần đến, nhưng vẫn không nhớ lối đi, cứ điện thoại liên tục nhờ chỉ đường. Qwào! Nhà gì mà giống dinh Thống đốc tiểu bang của tôi, cả con đường đi cũng đẹp nữa. Xe chạy ven bờ hồ, nước xanh ngút mắt, hàng cây xanh lả ngọn thơ mộng vô cùng. Đông người quá, dù được giới thiệu nhưng cũng khó nhớ hết một lần. Nhưng khi ngồi vào bàn để hàm răng làm việc, thì chúng tôi bắt đầu …quen nhau. Bàn tiệc đầy ắp thức ăn, từ gia chủ và một số anh chị em đem đến, trong đó có món nem chua của Tuyết Nga, ngon ơi là ngon. Từ phía ..bên kia rộn tiếng cười vui, chuyện vãn. Có cả văn nghệ giúp vui. Hình như những thành viên của hội VNTD đều là những nhân tài ( trừ người viết). Có bao nhiêu người hát nhỉ, tôi không thể nào nhớ nổi, chỉ nhớ người trẻ tuổi, đẹp trai Hoàng Nam ngồi đối diện, có cả người đẹp bên cạnh, họ vừa đẹp đôi lại hát hay, thật hiếm!.

Hình như ai trong bàn cũng phải có vài lời tâm sự. Một thân tình gắn bó dù mới gặp gỡ lần đầu. Có cả nhà thơ lớn Triều Hoa Đại! Nghe tên cũng đã thấy lớn rồi. Có cả vợ chồng người phi công Trực Thăng một thời, và bây giờ là “đại gia” của thành phố Florida, anh trai của nữ gia chủ, người Lính năm xưa cùng đơn vị với chồng tôi: anh Phong.

Phái đoàn của anh Thành đến chậm nhất, nhưng thấy người nào cũng phờ phạc, hết…pin. Hỏi ra mới biết có nhiều người hôm nay ra khơi, chẳng thấy …mắt em nhuốm buồn gì cả, mà chỉ thấy trời đất quay quay, lòng người say say…sóng, cá thấy cá lặn, người thấy người …buồn nôn. Đi về, không có …câu câu gì cả!!!!!!.

Nói chuyện một hồi lại tìm thấy người quen biết một dạo ở Nha Trang. Khánh Yên, là bạn của bạn thân tôi, cùng uống một nguồn nước Nha trang qua không biết bao ngày, gặp lại nơi đây thấy có điều gì quyến luyến. Nhất là cô ca-sĩ trẻ Quỳnh Thi, cháu có giọng hát thật truyền cảm, nhưng tình cảm chính từ tâm đã làm người đối diện thêm quí mến. Cháu theo tôi để hỏi về một người, một người từng nổi tiếng đẹp ở Tuy Hoà, người em họ không may của tôi, bây giờ sống trong nghèo nàn, bịnh tật. Nhưng đã có một thời làm khốn khổ không biết bao trái tim người hùng, trong đó có cậu của QT. “Một quả lựu đạn  sẽ nổ tung, nếu người không ưng thuận”. Nhưng rồi người Lính đã hy sinh. Một nén nhang cầu nguyện muộn cho Người!


Ăn ngon, nghe hát hay, ngắm phong cảnh hữu tình với gió hiu hiu thổi…Nhưng đêm đã khuya, nhiều người phải đi làm việc sáng hôm sau. Quí anh chị lần lượt ra về, anh chị Vinh Hồ, chủ nhà cho chúng tôi trọ đêm nay, cũng đã về sớm. Ham nghe ca nhạc, thích xem nhảy đầm, nên khi tiệc tan, người tình nguyện đưa chúng tôi và NXV ra về lại là Anh Đỗ xuân Hùng. Không quên ngỏ lời cảm ơn tấm thạnh tình của Thương Anh-Tố Anh, sao mà “xứng lứa vừa đôi” đã đành, mà còn có lòng với tất cả bè bạn gần xa, đã tổ chức một buổi tiệc tư gia rất chu đáo, có dạ tiệc-dạ vũ với ban nhạc sống hẳn hòi. Hội trưởng hội VNTD muôn năm!!!!!

Anh Hùng, người mới nhìn qua thấy ít nói, vì có tâm sự trùng trùng? Nhưng anh cũng vui lắm khi có người bắt chuyện. Anh luôn nhớ thương về người vợ tài hoa của anh đã ra đi, bỏ lại anh…bơ vơ giữa chốn hồng trần. Có lẽ vì lo ra sao đó, mà đường về anh lạc lối.  Trời hỡi! nửa đêm về sáng mà xe của chúng tôi cứ giữa rừng mà thẳng tiến. Đi đâu đây anh Hùng? Có biết đâu là đâu .

Rừng mênh mông, rừng mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng khuya. Trăng  khuya đẹp, gió khuya se lạnh làm mát dịu hồn người ở thời khắc nào kia, chứ lúc này tôi ngỡ mình đang đi trên chín từng mây, và tôi lo sợ hình ảnh mình sẽ được …đăng lên trang nhất của tờ báo địa phương: TIN CƯỚP : Có chiếc xe chở ba ông bà già người Á Châu…, cũng bởi có lần tôi lỡ xem phim kinh dị, thấy cảnh cướp xe ở giữa quãng đường rừng. Dù biết rằng, nếu đem quăng chúng tôi cho bọn cá sấu nổi tiếng nhiều ở Florida, chúng cũng sẽ …nhả ra vì sợ gãy hàm răng non của chúng. NXV cứ nói rằng tại tôi…nặng vía. Nói gì thì nói, cuối cùng nhờ …máy móc hiện đại, anh Hùng cũng đã tìm thấy lối về, nhưng thay vì về nhà anh chị Vinh Hồ, chúng tôi lại là khách trọ của nhà anh ấy. Hú viá! Bà con mình khỏi phải “đọc tin trên báo” là hạnh phúc lắm rồi. Cảm ơn anh Hùng nhiều lắm lắm, dù bị đi ….lạc.

Khi anh Hùng đưa chúng tôi về lại nhà, đã thấy anh chị Vinh Hồ- Thủy Tiên đã chuẩn bị sẵn sàng các thứ cho buổi đi biển Daytona. Sau đó chị Kiều Oanh cũng đến, và chúng tôi hẹn với anh chị Thành, anh chị Song Hồ, chị Tuyết Nga tại chợ gì đó.

Anh Vinh Hồ làm “tài xế” cho bốn người chúng tôi. Dù cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn thầm cầu nguyện mỗi khi ngồi trên xe mà nghe anh nói chuyện điện thoại với ai đó. Mới ra xa lộ đã lạc đường rồi. Quanh lại, đi tới, đi lui, cuối cùng cũng tìm được đường ra. Chị Thủy Tiên cười vui quá, làm chúng tôi cũng cười theo và bắt đầu làm thơ tếu. Chị Thủy Tiên bình thường thấy như ít nói, hiền khô, nhưng máu tếu trong người tràn đầy chờ cơ hội bùng phát, và trên xe này, cơ hội để chị trổ tài. Hoan hô Thủy Tiên. Bài thơ đã được đăng trên diễn đàn rồi, xin miễn ghi lại.


 Biển nóng, trời yên, gió hình như đi chỗ khác chơi, ai có muốn làm thơ trời và  biển chắc cũng chẳng có nguồn thơ. Sau  khi ba chiếc xe dừng lại trên bãi, hình như có ai đó đề nghị xuống biển tắm? Trời đất! tôi lại phải nhủ thầm, ai tắm thì cứ tắm, chứ cỡ tôi mà xuống biển chắc nước tràn bờ, phải không anh Thành?. Cuối cùng là đoàn người tháo chạy trốn nắng. May mà có Kim Loan, cháu đã tìm được nơi chốn bình an, mát mẻ cho mọi người có nơi tụ họp đùa vui mà khỏi chơi với …mặt trời.















Buổi sinh hoạt văn nghệ bắt đầu sau một màn ẩm thực dư thừa. Các chị Giỏi, cô Ngô, chị Tuyết Nga, Thủy Tiên,  nhất là chị Yến, vợ anh Song Hồ, đã đem theo quá nhiều bánh mì, vịt quay, trái cây, xôi, bánh… Vẫn là người tài Cung Đàn muôn điệu, người đã không nhịn được cười khi đọc thơ đi biển từ xe của chúng tôi. Tôi đã nói rồi, người nghe cứ tự do cười,  nhưng người đọc phải…nín cười! Người diễn kịch vui mà cười, khán giả sẽ cho mình …cười cò mòi. Hình như chẳng ai nhịn được cười. Anh Thành cứ cầm máy quay phim mệt …không nghỉ, chị Kiều Oanh thì ..rình chụp những tấm hình độc đáo, nhất là lúc NXV ngâm thơ, và chị Tuyết Nga thì say mê theo dõi. Khi Thầy Ngô làm thơ xướng với vần ô, cả nhóm người cùng họa, vui đáo để.


Anh Thành lại yêu cầu NXV hát ..Tình anh bán chiếu. Lại một lần nữa tôi nghe mà cũng cảm thấy buồn buồn, chạnh nghĩ đến người đàn ông vì nghèo mà không níu lấy được tình yêu. Đời sống có lắm điều nghiệt ngã, nghèo giàu sang hèn xấu đẹp sao cứ quẩn quanh, vây chặt mỗi một con người. Phải chi những lằn ranh đó không còn hiện hữu, nhưng nếu không còn thì làm sao có ..tình anh bán chiếu? để hôm nay có người hát thật hay cho chúng tôi nghe.

Anh Thành lại yêu cầu tôi hát bài nẫu…trách thân. Thôi thì mượn đại cái mũ ai đó vừa hát vừa đi xin tiền, nghèo, bị vợ bỏ đi…xin là hợp lý quá rồi.Vui thật là vui khi cả chúng tôi đồng ca những bản nhạc, mà câu hát có lúc nhớ khi quên, ai nhớ câu nào thì cho vào câu đó, Phi ròm, chị Oanh, Tuyết Nga, Thủy Tiên…ai cũng góp tiếng hát của mình.


Chiều về, lại một bữa tiệc do anh chị Song Hồ khoản đãi tại nhà hàng Lạc Việt. Trên xe, mọi người nghĩ đến món quà gửi tặng lại cho anh chị. Nhưng rồi, một bài thơ đường luật do hai thi tài Vinh Hồ và NX V làm  nhanh, được viết trên một tấm thiệp với chữ ký của tất cả mọi người trong bữa tiệc vui, đã làm anh chị Phước -Yến cảm động vô ngần.

Nơi đó có đôi uyên ương Song Anh, cặp đôi Ngô Trưởng Tiến, đôi  thi sĩ Vinh Hồ-Thủy Tiên và những người xa đến. Chị Tuyết Nga thật khéo léo khi xếp vị trí cho những người tham dự. Lần đầu tiên chúng tôi nghe anh Vinh Hồ hát nhạc phẩm do anh phổ từ bốn câu thơ của quí anh làm để tặng NXV. “Một người đi với hai người”, vậy mà cũng được vào ..thơ và có người phổ nhạc và trình bày! Cảm ơn các tác giả lẫn người trình diễn đã cho chúng tôi những chuỗi cười không dứt.  

Đêm về khuya. Tiệc tan, mọi người bịn rịn chia tay. Có lẽ có người trong nhóm sẽ không còn cơ may gặp lại. Một lần đến rồi đi, buồn vui lẫn lộn. Cảm ơn anh chị Song Hồ: Phước -Yến.

Trước khi ra về, người đẹp Tố Anh còn ưu ái tặng cho mỗi chị một món quà lưu niệm. Cảm ơn Tố Anh với những kỷ niệm đẹp khó quên.Đoàn xe về lại nhà anh chị Vinh Hồ có thêm Ngô Trưởng Tiến- Thu Tuyết và anh chị Song Hồ. Coi bộ NXV được bà con ưu ái quá. Người tài có khác, một buổi văn nghệ bỏ túi nữa lại bắt đầu.

Tiếng đàn guitar của bạn vang lên với tiếng hát của Tiến, của Cung Đàn, và thỉnh thoảng chúng tôi cũng …nhào vô ăn có. Cười vui quá đỗi!

Vui trọn đêm nay rồi mai lên đường”. Người đến rồi đi có gì mang theo nếu không ngoài niềm vui có được. Xin cảm ơn anh Thành, trưởng ban tổ chức hội NH-DM và cảm tạ những ân tình của quí anh chị em ở Orlando của hội Ninh Hoà-Dục Mỹ và hội Văn Nghệ Tự Do. Cảm ơn Tuyết Nga và anh Hùng, cảm ơn anh chị Vinh Hồ-Thủy Tiên nhiều lắm lắm. Và cũng cảm ơn NXV, có lẽ nhờ có anh bạn mà chúng tôi được dịp đùa vui(?). Quí anh chị em đã cho chúng tôi những ngày vui đáng nhớ, và bên tai tôi luôn vang mãi những tiếng cười … 

Không có nhận xét nào: