Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Tôi gặp Anh người Lính Địa Phương Quân










 ảnh internet 


 




Tôi gặp Anh khi tuổi còn rất nhỏ
 Toán Lính về làng để bình định an dân.
 Anh hiên ngang cùng đi giữa đoàn quân
 Rồi tiến thẳng vào sân nhà tôi ngồi nghỉ
  
 Nón sắt ,ba lô, Poncho và vũ khí
 Các anh vui cười, lễ phép hỏi ba tôi:
 “Bác cho chúng con mượn tạm mảnh sân thôi
 Đêm nay nghỉ mai đi hành quân tiếp

 Tôi gặp Anh một chiều vàng rất đẹp     
  Tuổi trăng non chưa hề biết mộng mơ
  Học trường xa ngày nghỉ mới trở về
  Con đường vắng chốt lính canh xuất hiện

 Anh chận tôi:“Giờ này về bất tiện
  Giặc về làng quậy phá tối hôm qua
  Đơn vị Anh quần thảo đến canh ba
  Giặc rút chạy, toán quân nhà vô sự

 Tôi gặp Anh, tuổi xuân thì thiếu nữ
  Rất bình thường không mơ mộng, kiêu sa 
  Tan trường về biết mong ngóng Người ta
  Rồi tự nhủ :chắc đang hành quân gấp đó!

 Anh quân nhân không mũ xanh, mũ đỏ
  Không hoa dù, cũng chẳng thiết vận xa
  Không lênh đênh lấy biển cả làm nhà
  Không bay bổng giữa trời cao lộng 

 Anh người Lính : Niềm tin và Hy vọng
  Ngăn giặc thù giữ thôn xóm bình an
  Ngày hành quân ven biên giới Tỉnh-Làng
  Đêm đi kích cũng ruộng hoang, gò mả.

 Địa phương quân-Lính con Rùa nhưng vất vả
  Sống giữa lòng dân mà nguy hiểm bội phần 
  Đang nói cười, lựu đạn nổ- thây phân 
  Đường sinh tử đếm thời gian tích tắc

 Quán cà phê có thể là trạm giặc   
  Thằng bé qua đường có thể “giao liên”  
  Cô bé xinh xinh trông rất nhu hiền  
  Nào Ai biết là “đặc công Cộng sản"?

 Tôi gặp Anh trong dòng người hỗn loạn
  Thấp thỏm chờ tàu vận chuyển xuôiNam
  "Cuộc di tản" như triệt cả đoàn quân      
  Vùi chí  khí, nén đau buồn "thúc thủ".

 Tôi gặp Anh giữa chợ Trời lam lũ
  Tấm thân gầy phủ mảnh áo vá vai
  Áo rách vá, làm sao vá đời trai,
  Bị tơi tả sau tháng ngày nghiệt ngã?

 Tôi gặp Anh đang mong manh hơi thở  
  Thân phận con người trăn trở giựt giành 
  Cuộc chiến sau cùng đã định sẵn lằn ranh.
  Nhưng Người Lính đó vẫn trong tôi mãi mãi
LTHN


ảnh internet

 
Tâm sự người đọc     
Chị Hoài-Niệm mến !
Thưa Chị, thật kinh ngạc khi đọc những dòng thơ Chị viết về người Lính ĐPQ...Chị rành về họ hơn hẳn những người lính bên Chủ-lực Quân làm tôi nghĩ: Chị phải là người Lính ĐPQ thật sự thì Chị mới biết chính xác như vậy ! Rồi dòng đời nổi trôi theo vận nước...ngày về người lính tang thương như thế đó, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu sức mạnh nào đã làm tôi tồn tại được đến hôm nay...! Thơ Chị gợi nhớ trong tôi thật nhiều về người lính ĐPQ trong chiến tranh và "hòa bình ?!" trở về trên quê hương. Nghe đến Chị đã lâu, bây giờ đọc Thơ Chị lòng cảm phục và quí mến càng nhân lên gấp bội ! Chúc Chị vạn niềm vui
Xin gởi Chị Hoài-Niệm bài Thơ của Chị, tôi nhờ anh Bạn Nguyễn-đình-Cai design giùm. Thật sự bài Thơ không riêng gì tôi mà các bạn ĐPQ của tôi bị xúc động mạnh ! Cả vùng trời kỷ niệm của quá khứ trở về. Xin thay mặt anh em ĐPQ cám ơn Chị thật nhiều ! LêphiÔ
                         Cám ơn nàng thơ Hoài Niệm. Bài "văn vần" của Hoài Niệm hay và cảm động quá HN ơi!!! T. Ng đọc mà thấy lòng rưng rưng hơn cả khi được thưởng thức một bài thơ tình lãng mạn...(tấm lòng của cô bé mới đáng quý dường bao!!!)TN nghĩ có lẽ những "người lính con Rùa" mà đọc được bài thơ này thì hết thảy sẽ chỉ muốn gửi đến "cô bé ngày xưa" ngàn đóa hoa hồng thắm tươi (như đóa hồng rất đẹp trong hình) đấy, nàng thơ ơi!!!                                                         
TN xin phép được fw đến tất cả những người chiến sĩ VNCH nhân mùa"Tháng tư đen"...HN nhé!

Không có nhận xét nào: