“THANKSGIVING"
VÀ NGƯỜI BỘ TỘC TESUQUE.
Lê Thị Hoài Niệm
Nếu không vì dịch
cúm đang hoành hành khắp nơi, thì “cổng làng TESUQUE" đã mở cho chúng tôi
vào thăm đại gia đình của bà ARLENE, người Mỹ da đỏ chính thống (American
Indian), để cảm ơn bà sau ngày Thanksgiving trên nước Mỹ.
Cuối cùng thì
chúng tôi phải mời bà và người em đến nhà, và thết đãi họ một bữa cơm gia đình
với những món ăn đặc biệt Việt nam như bún bò Huế, chả giò, xôi chiên, bánh bột
lọc...
Sự quen biết giữa
chúng tôi thật vô cùng hy hữu.
Ngày đó gia đình
chúng tôi đi trên xa lộ 84 từ thành phố Los Alamos trở về Santafe,
thấy hình tượng “Thạch đầu đà”, tên chúng tôi tự đặt, vì hòn đá to có hình đầu
con lạc đà thật uy dũng, đứng ngay vệ đường nên dừng xe và leo lên để chụp hình
làm kỷ niệm. Chụp cho từng người thì dễ rồi, nhưng loay mãi thì cũng cứ người
này chụp thì thiếu hình chung của người nọ, vì không đem theo cần chụp..selfie.
Thấy có chiếc xe dừng lại bên dưới đường, chúng tôi cũng hy vọng có người leo lên
chụp hình, sẽ nhờ người đó chụp dùm cho cả gia đình vui vẻ. Đó là người đàn bà bản xứ, bà chậm chạp leo lên
dốc và hỏi chúng tôi có cần bà chụp hình cho toàn nhóm không? Mừng quá đi chứ,
thế là bà chụp hình dùm chúng tôi, và bà tự giới thiệu tượng Thạch Đầu Đà
là bức hình...tượng trưng bộ tộc (tiếng Mỹ họ gọi
chung là village) của bà, bà đang ở bên trong thung lũng này, và vừa trong bộ tộc
đi ra, nhìn thấy chúng tôi thích hình tượng này và đoán chúng tôi đang cần
người giúp, nên bà leo lên giúp, vì đây là chuyện nhỏ mà.
Thấy tôi tò mò
hỏi dăm ba câu về “bộ lạc”, bà có cảm tình sao đó, mà ngỏ ý muốn ...mời chúng
tôi đến thăm khi có dịp. Năm đó chưa có cúm tàu nên người người rất thoải mái đi
lại, nói chuyện làm quen. Thế là chúng tôi trao đổi số phone để liên lạc và hứa sẽ đến bộ tộc của bà thăm chơi khi có
dịp trở lại Santa Fe, khi mà biết ra người em gái của bà cũng đang làm
việc gần cơ quan của con gái tôi đang làm trên Los Alamos.
Bộ tộc Tesuque
chỉ có khoảng hơn 500 người sinh sống hiện tại với một diện tích đất khoảng
17.000 aches, ở cao độ 6.759’, nằm ngay trong thung lũng bên trái xa lộ, nơi có
tượng Thạch đầu đà này. Họ có một chính quyền riêng để điều hành bộ tộc, người
tộc trưởng họ gọi là Governor, và ông phó, thêm hai người nữa, một lo về giáo
dục và một về tôn giáo, họ được người trong bộ tộc bầu lên và nhiệm kỳ là một năm,
tuyệt nhiên không có phái nữ tham gia vào đó. Từ khi người Mễ Tây Cơ đến chiếm
lãnh thổ đất đai của họ, người Mễ đã mang đạo Thiên Chúa đến và từ từ những vị
Thần Thánh họ tôn thờ bấy lâu đã bị mai một. Hằng năm, người tộc trưởng này
đều về thủ đô DC, hoặc tòa hành chánh của tiểu bang để họp với chính quyền hai nơi đó, để đạo đạt những yêu cầu cần
thiết của bộ tộc đến với chính quyền Hoa Kỳ.
Người Tesuque chỉ
có tiếng nói mà không có chữ viết. Hiện tại tiểu bang New Mexico có khoảng 19 bộ
tộc, theo lời bà Arlene, nhưng có khoảng 4 ngôn ngữ chính, bộ tộc của bà và 5 bộ tộc khác chung
quanh có cùng một ngôn ngữ, nhưng khi viết phải dùng tiếng Mỹ,
cho nên, những nguồn gốc lịch sử dân tộc hay gia phả từng gia đình, phải do những
người lớn truyền thụ lại cho lớp sau, và cứ thế, đời nay truyền lại cho đời kia
để không bị mai một, tất cả những người trong bộ tộc bắt buộc phải nói được tiếng
nói của tộc mình, để hiểu biết về nguồn gốc và lịch sử rồi truyền lại, truyền lại
tiếp nối cho đời
sau…..
Bộ tộc Tesuque có
một truyền thống rất hay, cứ vào tháng 11, có cuộc đi săn, người nào săn được bất
cứ con thú nào đem về…nhà làng đầu tiên, người thợ săn được bầu làm “Anh Hùng”
của bộ tộc, và có thể cưới cô gái nào mà họ muốn, Họ có 4 ngày để vui chơi, ăn
mừng thành quả đó, Con vật sẽ được xẻ thịt và chủ yếu là nấu soup, phận phối hết
cho cả làng cùng ăn để mừng chiến thắng.
Mỗi một năm, vào
tuần lễ đầu tháng 6, bộ tộc Tesuque sẽ mở cổng làng để mừng đầu mùa họ gọi là
“Feast”, tất cả người trong bộ tộc quây quần đã đành, còn mời gọi người bạn bên
ngoài vào thăm bộ tộc của họ, nhưng …không được quay phim, chụp hình gì cả, thực
phẩm họ trồng chính là Bắp, Ớt và rau cải để phục vụ cho đời sống trong làng, họ
thường không mua bên ngoài.
Trong bộ tộc có
trường học, và chính người của họ truyền thụ lại kiến thức cho lớp sau, chữ viết
là tiếng Mỹ, nên những học sinh học hết lớp 12 có thể ra học trường đại học bên
ngoài, và khi tốt nghiệp, thường thì họ trở về phục vụ lại cho người trong tộc,
cũng có trường hợp đi làm bên ngoài nhưng hiếm lắm.
Chính quyền của liên
bang và tiểu bang cung cấp đầy đủ mọi yêu cầu cho đời sống cả bộ tộc. Không một người dân nào nghèo, thiếu ăn cả. Nhà
nào xập xệ, hư hại, dột nát…, chính quyền cũng cho xây lại đàng hoàng, nếu thiếu
ngân sách, thì tiền lời từ những sòng bài (Casino), sẽ đem chia lại cho người
trong bộ tộc, mọi sinh hoạt y tế, chính phủ cung ứng đầy đủ. Tuyệt đối trong bộ
tộc của họ không có “homless”. Nếu họ gặp một homless ngoài đường bên ngoài bộ
tộc, thì biết đó là người sa chân vào rượu chè, hút xách, và họ chở ngay về bộ
tộc, giao lại cho gia đình dạy dỗ, nếu không có cha mẹ thì chú bác cô dì gì cũng
phải có bổn phận như nhau.
Bộ tộc Tesuque thành
lập từ năm 1694, khi người Mễ
tràn sang, đã chia cắt đất của họ ra từng khu vực, chứ trước đó họ không có ranh
giới về đất đai, và đi cùng khắp để săn bắn hầu chu cấp thực phẩm cho đời sống..
Người của bộ tộc
Tesuque hay các bộ tộc khác thường có hình dáng sồ sề không gọn nhẹ. Chính quyền
liên bang ngày xưa cung cấp cho họ thức ăn chỉ có đường, sữa và bột mì, và họ cứ
sử dụng ngày này qua ngày khác từng ấy thứ trong đời sống nên đã thành thói
quen trong ẩm thực, nên họ bị bệnh “tiểu đường “ rất nhiều. Và con cái của họ
cũng đã từng bị “Chính quyền liên bang” bắt cóc, đem ra khỏi bộ tộc, bắt cắt
tóc ngắn và cấm nói ngôn ngữ của họ, nên những đứa bé đó coi như…mất gốc.Tình
trạng này ngày nay vẫn còn nhưng không nhiều như những năm giữa thế kỷ trước và
trước nữa, trước nữa…
Người
Bộ tộc Tesuque KHÔNG có dự tiệc Thanksgiving, vì họ không phải cảm ơn ai cả, chính
người Mỹ phải cảm ơn Tổ Tiên của họ, và những người Việt nam chúng ta cũng… cảm
ơn họ, những người Mỹ bản xứ (American Indian), vì mảnh đất này là của họ.
Khi
chúng tôi mời chị em bà Arlene đến nhà, chúng tôi không nhắc nhở về
Thanksgiving, dù mới hai ngày đi qua, chỉ mời họ một bữa cơm gia đình thân mật
để cảm tạ tình cảm của họ đã dành cho gia đình chúng tôi. Chị em bà rất thích các
món ăn Việt nam, nhất là món chả giỏ, bà hỏi thăm cách làm, và bà không ngần ngại
hỏi chúng tôi có thể cho bà đem về cho người trong bộ tộc bà dùng thử?. Họ rất
thật thà như những người dân quê mình ngày xưa, không ăn mặc chải chuốt, không kiểu
cách điệu đà, có sao nói vậy, thấy mến lắm.
Trước
khi ra về, Bà Arlene vẫn quyến luyến chúng tôi, cứ sorry mãi về chuyện không thể
đưa tôi vào làng lúc này được vì nạn dịch đang hoành hành và bộ tộc cấm kỵ, nếu
không thì chúng tôi đã được thong dong đi lại trong đường làng của họ, để xem
cuộc sống, cách sinh hoạt và chung vui trong nhà làng. Bà căn dặn tháng sáu năm
tới, bất cứ giá nào tôi cũng phải trở lại Santa Fe, và sẽ vào làng với bà, khi
làng mở cổng cho người ngoài vào thăm, bà hứa “bắt” tôi phải ở lại với bà nguyên
ngày, để nghe bà kế chuyện…nguyên sơ từ khi bộ tộc bà khai thiên lập địa, và đã
“bị” người Mễ, người da trắng chiếm lĩnh
như thế nào? Dù sao bà Arlene vẫn là “lão niên có uy tín” trong bộ tộc, gia đình
của bà cũng đã có người làm tộc trưởng và con trai bà phụ trách về giáo dục.….Chắc
là thú vị hơn những cuốn phim Cao bồi …khai phá miền viễn Tây do tài tử John
Wayne đóng trên màn ảnh?
(Bây giờ,
nghe đâu đang có nạn người da màu đòi hỏi quyền lợi trên đất Mỹ?. Hình như có
điều gì đó không ổn. Nếu muốn đòi hỏi đầy đủ mọi quyền lợi sở hữu, ngay cả đất đai
thì những người da đỏ chính thống này mới là người có quyền chính đáng nhất. Còn
những người da màu, họ đến đây từ những “kẻ buôn người” và người da trắng đã
mua họ về làm nô lệ mà. Kỳ thật?)
Lê thị Hoài Niệm.12/2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét