Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

TÁO QUÂN VỀ TRỜI



Xem trước
Hình vui từ internet


Ông Tá già ngồi nhìn lên bàn thờ khói nhang nghi ngút, nói nôm na cho oai, chứ thật ra đó chỉ là cái bàn xếp được giương ra giữa phòng khách, trên phủ tấm khăn trải bàn màu đỏ (cho có vẻ gần…Tết), trên bàn được bày biện một bình hoa, một mâm hoa quả và chè, xôi để cúng Ông Bà, bên cạnh là một mớ giấy tiền, vàng bạc và y phục…Táo quân, để táo có quần áo sạch sẽ mà cỡi cá chép về trời chầu Ngọc Hoàng thượng đế, trình tấu các việc dưới trần gian, một tập quán hằng năm mà người di tản buồn cố gắng gìn giữ.

 Nhìn ánh nến lung linh, khói hương vương tỏa, ông Tá thấy cõi lòng có chút nhẹ nhàng, thanh thản. Đang ở xứ lạ, quê người, dù là ngày tư ngày tết, ngày giỗ quải hay đám tiệc, nếu lỡ rớt vào những ngày giữa tuần, người mình cũng phải chờ đến thứ bảy, chủ nhật mới là ngày NÊN. Nên: “tắm gội, xuất hành, đính hôn, gả cưới, khai trương, họp bạn, mua nhà, an táng, kiện cáo, giao dịch, tu sửa, động thổ, động quan, quét dọn nhà cửa…” còn mọi ngày khác coi mòi nên… Cữ.

                        Nhưng hôm nay, ngày 23 đưa ông Táo về trời, Bà vợ già của Ông đã sắm sẵn mọi thứ cần thiết, chờ ông đi làm về là cùng nhau đưa tiễn táo quân về Trời cho kịp giờ Ngọc Hoàng lâm triều. Làm gì thì làm chứ Táo đi về trển mà bị trễ là không được, chỗ của Ngọc Hoàng thượng đế không xài giờ cao su! Ngài mà đã thượng toạ lên”Long sit” rồi thì bá quan văn võ, táo ông, táo bà phải ứng hầu đủ mặt. Ngài xỉ vào vị nào là vị đó phải lập tức bẩm báo ngay. Cái mục triệu tập Đại hội lúc 4 giờ mà đến 6 giờ mới khai mạc chắc chẳng xảy ra đâu “THÌ GIỜ LÀ VÀNG BẠC” mà! Không giống đám cưới, đám tiệc, buổi hội họp dưới trần gian này, gia chủ gửi thiệp mời lúc 6 giờ chiều, mà đám nào đám nấy cũng hơn 8 giờ tối mới bắt đầu…diễn văn khai mạc, báo hại kẻ nào đi đúng giờ là cứ y như rằng “ngồi lâu tăng kể- khíu chọ” ( ngồi lâu tê cẳng-khó chịu), và cô dâu, chú rể, gia đình hai họ thì đứng mỏi cả chân, ngóng dài cả cổ, mà người đi trễ vẫn cứ ung dung đi trễ triền miên, thiệt là THIỆN TAI! THIỆN TAI.

         Nhang tàn, tới màn đốt giấy tiễn đưa, nhìn chiếc áo Táo quân mà chẳng có…quần, ông gẫm cười mà chẳng hiểu vì sao? Thiệt tình người nào khởi thủy bày ra  tục lệ đưa ông Táo về trời lại chơi cắc cớ, bắt táo nhà ta khoác áo mà không cho …mặc quần, hổng hiểu lúc ngồi trên lưng cá lơ lửng trên trời cao, Táo nhà ta có cảm thấy lạnh cẳng? Nhất là táo bà, mặc áo mà hổng mặc quần, nhất là chiếc áo dài lộng lẫy có thêu hoa, nhìn hai tà áo phất phơ trong gió mà hổng có cái gì…che bên dưới, ôi sao mà..ngộ! Nhưng biết làm sao hơn, bây giờ nếu nhà nào tử tế, may thêm cho táo cái quần, chưa chắc Táo đã thèm mặc, vì hổng …giống Táo, lại gây thêm thắc mắc cho Ngọc Hoàng thượng Đế. Thấy mình đã hoàn thành công tác chuẩn bị đưa ông táo về trời, ông tá già ngã người ra ghế cất giọng hò ơ:

 Hò ơ! Một lo đất thấp hơn trời

Hai lo ông dượng bà Dì lấy nhau

Ba lo Trăng sáng hơn sao

Bốn lo bà Vãi, Thầy Chùa đi tu

Năm lo đường có ruồi bu                                   

Sáu lo trường có lu bu học trò

Bảy lo…..

Bị bà tá già cười lên ha hả nên ông tá ngưng ngang.

 -Mình ơi! Mình lo gì mà tức cười vậy? bà vừa cố nín cười, vừa hỏi.

-Thì bắt chước ông bà đi trước lo vậy mà, đâu phải tui sáng tác ra.

-Bộ quỡn lắm sao mà lo chuyện đất thấp hơn trời?

-Thì lo chuyện đáng lo nhiều quá rồi, giờ lo chuyện trời đất!

-Em thì lo không biết kỳ này Táo quân về trển có gặp trở ngại gì không?

-Bà sợ đông quá Ngọc Hoàng không chịu nghe báo cáo?

-Không phải! Em chỉ lo trên đường về Trời, lỡ gặp lúc đang bị động đất lắc lư, có khi lại gặp “phái đoàn U.F.O” vớt táo đi luôn thì kẹt, hoặc gặp phải trái ..hỏa tiễn nào của cái đám …phản động bắn lên trúng chết banh xác, hay bom ..khinh khí của quân đội chàng Ủn phóng lên hút đi mất,  năm nay Ngọc Hoàng sẽ mù tịt, không biết chuyện gì xảy ra nơi trần thế!

-Bà lại lo tào lao hơn tui nữa! Táo ta chỉ cần XẸT một cái là ngồi lọt ũm trong sân chầu rồi.

-Mình à! Em thấy sao cuộc sống chung quanh mình có quá nhiều chuyện tức anh ách, lắm nơi những kẻ nhiều thế lắm quyền lại chơi trò bá đạo, ăn hiếp người ngay,  mình  không làm gì được, lại kêu Trời không thấu, chắc Ngài cũng bận nhiều việc, hay là tại ngài ở xa quần chúng, luôn bị bưng bít sự thật,  nếu mình được trực tiếp gặp ông Trời, may ra nhờ Ngọc hoàng thượng đế giúp đỡ, nên em muốn ….

-Muốn sớm được…rước về nước Chúa chớ gì?

-Không! chỉ muốn được làm …Táo quân! được về Trời gặp Ngọc Hoàng thượng đế…

-Ha ha ha! Bà già trầu ơi! Làm người dương thế đã khó, làm táo quân coi bộ không dễ đâu à.

-Xí, táo bên mình thì đen đuá, xấu xí, dơ dáy, đói khát, lại bị khói cay của lửa củi suốt ngày, chứ táo xứ Mỹ này thì sạch sẽ, thom tho, ngày nào cũng được tắm rửa, lau chùi bằng …lai-son thơm phức mà khó gì.

-Tui nói khó đây là khó về sự hiểu biết, phải nắm vững tường tận mọi vấn đề, phải am tường tình hình thế giới và …TA!, để khi về trển tường trình đầy đủ cho Ngọc Hoàng tùy cơ lượng định, phán xét. Coi bộ năm nay Táo hơi mệt vì có quá nhiều vấn đề cần bẩm báo đó bà.

-Chuyện Mỹ hay chuyện  ta? chuyện bên nhà hay xứ nẫu?(người ta).

                 -Chắc Ngọc Hoàng muốn biết chuyện của ta là chính, chứ chuyện Mỹ, chuyện Tây cần phải  có …thông dịch, nhiêu khê mất thì giờ, mà toàn những chuyện gì đâu đâu…

                 -Vậy mình đoán thử xem ngài thích nghe chuyện gì nhứt?

                 -Thì chuyện bên nước Đại Việt của mình đó, chuyện nhân dân ta đang đứng lên đòi Nhân quyền, mọi quyền Tự Do của con người. Sinh viên học sinh đòi chính quyền Cộng sản không được quyền “nhượng đất-bán đảo” cho quân Tầu cộng để lấy tiền sắm nhà đẹp, chơi sang như nhà của mấy …thái thượng hoàng chẳng hạn …

                 -Đó là chuyện bên nớ, còn chuyện bên ni thì răng?

                 -Nếu bà mà là Táo quân, bà phải trình cho Ngọc Hoàng thấu triệt tình hình đám trẻ lớn lên ở cái xứ Mỹ này. Chúng đã làm “hãnh diện” cho cha mẹ, cho người VN không ít, khi được làm quan to, chức lớn trong quân đội Mỹ, hay chính quyền sở tại, ngoài việc học hành đỗ đạt, biết giúp ích cho đời. Bên cạnh cũng có những đứa được cho mẹ cưu mang  khổ cực như thế nào mới đến đươc xứ sở Tự do, được ăn sung mặc sướng, được học hành đàng hoàng bằng cấp cao sang, làm  tiền vào rủng rỉnh, không chịu tìm hiểu cặn kẽ về thân phận của mình, tiếc thay lại đi “vẽ vời bôi bác” vào nỗi đau của chính cha mẹ mình

                 -Thì cũng có người này kẻ khác, xã hội mà, nếu ai cũng là “người tốt” thì làm sao giờ này mình ngồi nơi đây(?)

                 -Mà thôi, bà định tâu lên Ngọc Hoàng những gì, đã chuẩn bị chưa, đọc tui nghe thử trước đi.

                 -Hơi dài đó nghe ông.

                 -Bà đừng lo, bà không biết từ trước đến giở hễ ai “nói dài, nói dai…” người ta thường nói sao giống …sớ Táo quân quá đó, thôi đọc thử đi.

                 Bà tá hắng giọng, lên dây cổ và dõng dạc đọc to như đang đứng trước mặt Ngọc Hoàng thượng đế:

                 Muôn tâu Thần Táo, Bẩm báo Ngọc Hoàng, Những chuyện thế gian, Năm qua, Thần biết:

                 Thần dân đất Việt, Tội lắm Ngài ơi!, Mất nước tới nơi, Toàn dân ta thán.

 Cháu con của Đảng, Phung phí bạc vàng, Tậu xe hơi sang, Chạy đua bạt mạng.
Nhà lầu vàng dát, Xách bóp hạng sang, Ăn chơi thả dàn, Dân đen nghèo mạt.

 Đảng ta gian ác, Bắt bớ “dân oan”, người nào kêu than, Nguy cơ “mất nước”

 Đảng ra tay trước,  Bắt nhốt nhà lao,  Kêu án thật cao, Phạt nặng hết ráo.

 Người dân lơ láo, Tự hỏi lẫn nhau, Phải tìm cách nào,  Đứng ra cứu nước

 Cả ngàn năm trước, Cũng bọn “Tàu phù”, Mua chuộc lũ ngu, Ham danh hám lợi

 Chúng nhờ cơ hội,Cộng với mưu gian, Tàn ác, dã man,Chính quyền chúng cướp.

 Ngày nay y trước, Cũng bọn đầu trâu, Ăn phải “bã Tàu”, Nhận tiền “bán nước.

 Từ “khai bâu-xít”, Đến cảnh ngư dân, Lưỡi bò liếm dần, Đảng dâng “đất-biển”!!!

 Ngài coi sao tiện, Cứu giúp dân Nam, Quét sạch quân tham, Diệt tan Cộng sản!!!

 Người dân chán ngán, Độc dược lan tràn, Nước uống thức ăn, thảy đều độc hại.

 Nói về sở tại, Tếch-xịt-Hút-tân, người người…dấn thân, Cơ man đoàn thể.

 Tiệc tùng vô kể, Tất niên,tân niên, Nhạc hội liên miên, Đông vui hết biết..

 Thần xin bẩm thiệt, Về chuyện hát hò, Thiên hạ đôi co, Cũng vì…tranh hát

 Phòng trà ca nhạc, người đến vui chơi, Một bàn mười người, Ca sĩ đến…tám.

 Nói nhiều thành …nhảm, Bẩm tấu Ngọc Hoàng, Bụng thần xốn xang, Muốn về dưới thế!

 Cuối cùng xin kể, Về chuyện văn chương, Lúc này ra đường, Toàn Văn-Thi-sĩ

 Thần đây trộm nghĩ, Nhiều SĨ quá hay, Những kẻ có tài, Sao không phát triển?

 Năm châu bốn biển, Nối kết bạn hiền,Thơ-nhạc giao duyên, Quá là “hạnh phúc”!

 Trên màn phây- búc, Kết bạn đều đều, Hình ảnh thật nhiều, Tha hồ khoe sắc…

 Thần đã đến lúc, Gút-bai Ngọc Hoàng, Chúc Ngài an khang, Trường sinh bất tử ! Bất tử cái mà bất tử!!!!

 hn 2016

 

Không có nhận xét nào: