Thứ Hai, 11 tháng 10, 2010

Vịnh Văn Phong


















Đường về xứ Vạn xa xôi
Xin cho tôi gửi đôi lời nhớ mong
Hôm nào trên vịnh Văn Phong
Biển xanh, mây trắng mênh mông ngút ngàn
Quê ta biển bạc, rừng vàng
Dân nghèo vẫn sống cơ hàn quanh năm?




TÂM TÌNH
Vinh Hồ

Người Bà Con ơi xin đừng buồn nữa!
Nếu có buồn, chỉ một mình tôi thôi
Đừng buồn người ở tận cuối chân trời
Là Xứ Vạn, sông Hiền Lương êm ả
Cùng mạch đất băng qua đèo Cổ Mã
Chạy đến Hòn Hèo, Rọ Tượng, Cam Ranh
Vịnh Vân Phong, Dốc Lết nước trong xanh
Ngọn gió biển qua Nha Thành mát lạnh
Qua ngôi trường có con đường rợp bóng
Của những ngày xưa ba chúng ta qua
Mơ một ngày đất nước tự do, và
Quy cố quốc, gặp nhau ngoài bãi Trũ
Hay trên Vọng Phu có nàng chinh phụ
Chờ chồng sau một cuộc chiến tranh dài
Nhìn sông Dinh lờ lững giữa chiều phai
Rồi tấm tắt quê hương mình đẹp quá!
Nhưng chúng ta vẫn còn nơi xứ lạ
Nỗi buồn càng cao như núi, như non
Không đường về trong danh dự, hân hoan
Kiếp lưu lạc tím vàng mùa lá rụng
Sống lây lất từng ngày trong vô vọng
Mượn vần thơ buồn bã đổi thành vui
Sáng sáng, chiều chiều viết gởi đến người
Lại hy vọng, rồi âm thầm chờ đợi
Cảm ơn thơ, cảm ơn người, dịu vợi
Đã cho tôi tiếp tục sống, làm thơ
Để quên đi đời cơm áo ơ thờ
Và chịu đựng những mùa đông băng giá.
Vinh Hồ
11/10/10










Dưới chân đèo Cổ Mã

Không có nhận xét nào: