LỖI HẸN…
Xin lỗi các bạn khóa 8 Sư Phạm Qui Nhơn, tôi
đã lỗi hẹn rồi.
Mỗi lần vào face book,
nhìn thấy cảnh các bạn tụ họp để bàn
tính cho công việc tổ chức ngày “Họp mặt Kỷ Niệm 50 năm ngày ra trường” lòng
tôi thật bồi hồi xúc động, ước gì mình cũng được ngồi trong nhóm đó, như lời hứa
“sẽ về” để góp vài ý kiến vụn vặt thì vui biết chừng nào. Nhưng làm sao đây khi
đại dương mênh mông cách trở, mà lúc này chân cẳng “người có tuổi” chẳng cho phép
ngồi lâu đến vài chục giờ bay. Phải chi được leo lên tàu lửa nằm nghe tiếng bánh
xe lăn xình xịch trên đường ray chỉ mấy giờ thì đến, hay một vài giờ chạy xe thì
sung sướng đến cỡ nào. Thôi đành lỗi hẹn lần hội ngộ đặc biệt này các bạn nhé.
Buồn!
Đã nửa thế kỷ trôi qua
rồi đó sao. Nhớ mới hôm nào lơ ngơ láo ngáo kéo chiếc valy ra khỏi cổng phi trường
QN, tìm đường vô trường Sư Phạm, nhưng lại leo ngay trên chiếc xe lam chạy vào
thành phố, đến khi xe dừng chả thấy trường SP nơi đâu, bác tài bèn cười hì hì và
nói…lộn đường rồi cô ơi! Ấy vậy mà đã 50
năm thật rồi.
Biết bao buồn vui nơi đó còn ghi lại trong tâm thức,
thỉnh thoảng lại hiện về có khi là những trận cười vui thoả thích, nhưng đâu đó
là những chuyện buồn của những người con gái tuổi mới lớn, không còn trẻ để
tung tăng, nhưng chưa đủ lớn để hiểu đời, quá nhiều mộng mơ nhưng không phải tất
cả thành hiện thực.
Không biết kỳ này các bạn sẽ nhắc nhở đến những ai,
Ai còn? Ai mất? Bạn nào đã không còn tỉnh táo để góp tiếng cười chung? Hay quan
san cách trở nên không thể hiện diện? Ôi 50 năm biết bao vật đổi sao dời, vậy mà
các bạn ở Nhatrang vẫn còn ngồi lại bên nhau để tổ chức kỷ niệm “Ngày ra trường”,
ngày mà mỗi đứa mỗi nơi sau khi cầm tờ sự vụ lệnh chọn nhiệm sở, ngày mà có mối
tình tan? Và có đôi bạn kết thành gia thất sau đó. Quý hóa quá tình đồng môn của
chúng ta. Và quý hoá quá tinh thần của các Thầy Cô Giáo trong Ban tổ chức.
Văng vẳng đâu đây tôi nghe được những tiếng cười
vui, hét to mừng rỡ khi các bạn gặp lại nhau, những mẫu chuyện râm ran nhắc lại
kỷ niệm những ngày ngồi trong lớp, trong
nội trú tưởng chừng như không baơ giờ dứt, những tiếng hát “vượt thời gian” không
chấp nhận tuổi đời, những trò chơi bao năm rồi vẫn không thay đổi…, nhiều và
nhiều quá phải không các bạn? Chắc không thể có 50 năm nữa rồi, nhưng còn gặp nhau được ngày nào là vui ngày đó, khi thời
gian không ngừng lại mà chúng mình thì tuổi đời cứ xồng xộc lôi đi.
Chúc các bạn vui thật nhiều, vẫn hát thật to “ Một đàn
Sư phạm đi qua, chả muốn chi nhiều chỉ muốn….khỏe thôi. Ố tang tình tang, Ố
tang tình tình”
Lê Phan Tuyết. nhị 2.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét