Thư Quán Bản Thảo và Tôi.
Lời đầu tiên viết xuống
trang giấy này là lời cảm ơn chân thành xin gửi đến quý Anh Trần Hoài Thư và anh
Phạm Văn Nhàn, đã cho tôi cơ hội góp vài trang chữ đến với Thư Quán Bản Thảo, một
tập san mà tôi may mắn có được từ số một đến những số, có thể cuối cùng, khi
các anh quyết định không in nữa vì không còn đủ sức khỏe….
Thú thật từ những ngày ở
Việt nam xưa, chưa bao giờ tôi có cơ hội đọc truyện, thơ của Văn, Thi sĩ Trần
Hoài Thư, nhà văn Phạm Văn Nhàn và nhiều những nhà văn, nhà thơ trẻ nổi tiếng khác, ngoài Mường Mán, Mang Viên
Long hay Phạm Cao Hoàng (anh họ của tôi). Không phải vì không…thích đọc sách. Nhưng
với thời gian eo hẹp của tuổi học trò, rồi học nghề và đi làm kiếm sống, thì sách
đọc chỉ là Tuổi Hoa đủ màu trắng; xanh; vàng; đỏ; tím, rồi đọc truyện Duyên
Anh, Lệ Hằng, Nhã Ca, Dung&Võ hà Anh, Võ Hồng, đến truyện Quỳnh Dao v..v…Đọc
thơ thì đã có Lệ Khánh “Em là con gái trời bắt xấu”, hay Lý Thuỵ Ý trong Văn
nghệ Tiền phong (mua báo tháng) với “Bông Hồng mùa Xuân” và nhiều bài thơ tình
viết cho những người Lính trận miền xa, vì đó cũng hợp tâm sự của những người
con gái mới lớn đương thời
Thỉnh thoảng tôi cũng
…liếc qua các tạp chí như Văn, Văn học, Khởi Hành, khi đến nhà sách, nhưng đâu
biết rằng trong đó có rất nhiều nhà văn tuổi đời còn rất trẻ, mà đã hòa nhập vào
với dòng đời nghiệt ngã của cuộc chiến mà ranh giới giữa “Ta và Địch” chỉ là làn
khói mong manh. Như nhà văn Trần Hoài Thư với “Nỗi Bơ Vơ của Bầy ngựa Hoang” thật
nổi tiếng từ những ngày ở thành phố Nha Trang thơ mộng mà tôi nào đâu biết…
Từ ngày rời xa Nha
Trang, quê hưong và nỗi nhớ luôn gắn chặt bên lòng, để rồi những người Nhatrang
xưa quây quần lại và tôi, được hân hạnh phụ trách đặc san Khánh Hòa-Nhatrang, và
nhà văn Trần Hoài Thư, người có một thời sống ở Nha Trang, đã đến với những bài
tùy bút khắc ghi kỷ niệm khi còn ở “Rộc
Rau muống Nha Trang”, để người Nha Trang cảm khái và đồng cảm với nỗi khó của
nhà văn và niềm hãnh diện vì nơi đó đã góp phần đào luyện nên một nhân tài văn
chương cho đất nước.
Để rồi một chiều mưa, mưa
Houston không lê thê và rả rích như xứ Huế quê nhà, mưa Houston đổ ào ào như cơn
giận của ông Trời mang nước đổ xuống, chỉ cần một giờ mưa là những con đường thấp
biến thành …dòng sông cạn. Nhưng chúng tôi, những người đọc âm thầm đã có mặt
trong buổi Ra Mắt Sách của nhà văn Trần Hoài Thư ở dưới phố, do những người Cần
Thơ, quê hương của chị Yến tổ chức. Đến để nhận sách từ tay
tác giả ký tặng, đến để nghe những lời tâm sự chân tình của người suốt đời sống
vì chữ nghĩa, sách báo. Anh Trần Quý Sách.
Và cái duyên văn nghệ,
những con chữ đã kết nối một nhà văn lớn với người em tập tành viết lách đôi bài,
để rồi khi anh và quý Anh Phạm Văn Nhàn, cùng với người bạn nhà văn viết hay mà
tôi cảm phục: Nguyên Nhung…và nhiều nhà văn xưa đã hình thành tạp chí Thư Quán
Bản Thảo. Ở đó mỗi lần nhận tạp chí từ anh T. H.Thư gửi đến, chúng tôi đã đọc
không bỏ sót một con chữ nào. Nhiều nhà văn xưa mà bây giờ chúng tôi …mới biết.
Họ viết hay quá, những lời văn mượt mà, những từ ngữ nhẹ nhàng, thanh thoát, những
lời tâm sự trải lòng với nhau mà sao người đọc nghe như tâm sự với chính mình.
Và nơi đó, những áng văn chương từ trước 75 được in lại, cho người đọc cảm thấy
“ân hận” vì nếu không có TQBT thì làm sao mình đọc được những thơ, văn hay đến
dường này.?
Cảm ơn anh Phạm Văn Nhàn
cho em góp lời với TQBT. Cảm ơn anh Trần Hoài Thư kêu em “nuôi” TQBT. Em không
…đủ chữ để viết nhiều hơn, mà cứ “ca” mấy ông anh hoài đâm ra nhàm chán.
Kính mong sức khỏe đến
với quý Anh Chị.
Lê Thị Hoài Niệm (8/ 2022).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét