Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2020

 


Thơ vui: CỔNG CÓ HOA VÀNG

Ngày xưa còn bé tí teo

Sinh nhằm gia cảnh khó nghèo. Không than.

Nên ước …cổng nhà hoa vàng

Mỗi chiều cười đón người tan trường về

 

Trên căn gác xép đơn sơ

Nhìn hoa vàng nở ươm mơ vào đời

  chàng …thi sĩ tuyệt vời

Lạc vào hẻm nhỏ ghé chơi thăm nhà

 

Thả vòng khói thuốc …là đà

Xây chừng nửa cốc ...khà khà nhả thơ.

Hoa vàng rực rỡ nhung tơ

Tặng cô gái nhỏ ngu ngơ, khù khờ

 

Ui chao! Tình đẹp …không ngờ

Nhưng cứ đợi mãi đến… phờ người ra

Chắc thi sĩ coi như pha?

Nên chuyện thi phú bỏ qua….. cổng chào.

 

Lại ước…nhạc sĩ bên rào

Trở thành hàng xóm lao xao tiếng đờn

Ca …thường, đàn dở…cũng cần

Miễn là nhạc sĩ biết mần bài ca

 

“Đồ Mi Là Đồ Mí La”

Đâu như nhạc sĩ “Yêu ta một mình”*

“Nhà em có giàn hoa xinh

Nhà anh bên cạnh hay…rình ngó sang..”

 

Nhưng thi,  nhạc sĩ chạy làng

Thơ không, nhạc cũng …bẽ bàng trôi theo

Đành ngưng ước chuyện…tầm phào

Chẳng hoa vàng cổng lối vào, sao đâu?

 

Giờ hơn nửa thế kỷ sau

Hoa vàng trước ngõ chẳng chào đón ai

Hoa rụng, quét bở hơi tai

Đẹp thì có đẹp, quét hoài… còng lưng.

Hahahaha

Lê thị Hoài niệm.

*Yêu một mình của nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân.

Không có nhận xét nào: