Chị
ơi! Em thấy rất buồn
Qua
bao năm tháng chị nương xứ người
Hình
chị gửi về thật tươi
Đứng
cạnh Lexus nụ cười hả hê
Gia
đình mình ở dưới quê
Chúc
mừng cho chị, trầm trồ, ước mơ ….
Nhưng
ở Ca-li bây giờ
Bị
dịch Vũ hán ê chề vậy sao?
Người
ta bảo xứ Mỹ giàu
Người
dân tứ xứ cứ ào vô đây.
Chính
phủ “trợ cấp” đủ đầy
Lương
thực, y tế, cho ngay thêm tiền.
Nhà
ở cũng được ưu tiên
Làm
chui khỏi thuế còn phiền nỗi chi?
Những
người dân Mỹ “từ bi”
Đi
làm, đóng thuế việc gì than van (?).
Họ
sống tư cách, đàng hoàng
Nhân
từ, bác ái cưu mang loài người.
“Hiệp
chủng quốc!”danh rạng ngời
Có
đâu bỏ đói khơi khơi dân mình?
Dù
cho nạn dịch hoành hành
Có
tiền cứu viện dân lành khỏi lo.
Luật
ban ra phải ở nhà
Không
được tụ tập la cà chỗ đông.
Cớ
sao xách xe chạy rông
Xếp
hàng dài tựa rắn rồng làm chi,
Chẳng lẽ chờ nhận …thùng mì?
Chẳng lẽ chờ nhận …thùng mì?
Người
ta “phát chẩn” chị đi lãnh về?
Nhà
chị thịt cá phủ phê
Lòng
tham nhục nhã, ê chề vậy sao?
Chị
nói: chị chẳng có nghèo
Cớ
chi nhận lãnh lèo tèo chút ân?
Xe
đẹp, sang trọng bội phần
Mà
đi lãnh chẩn, thấy bần làm sao!
Mấy
tên bố thí, tự hào
Làm
việc “nhân đạo” theo trào lưu nay.
Ừ
thì nếu tâm họ đầy
“Chung
tay chống dịch” làm ngay, tùy người!.
Bày
chi phát chẩn nực cười
Xứ
Mỹ! hưởng thí gần…mười đồng đô?
Chị
ơi! chắc nuốt hết vô?
Hay
nghẹn cổ họng ô hô ! Hết lời.
Hn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét