Một nén nhang đưa tiễn linh hồn nhà văn
về yên nghỉ đời đời ở chốn vĩnh hằng.
Anh ra đi là bỏ lại phía sau tất cả muộn
phiền lo lắng và ưu tư về những chuyện đời thường trong cuộc sống. Dẫu biết rằng
ai rồi cũng phải ra đi, không trước thì sau nhất là vào cái độ tuổi “thất thập
cổ lai hy”, nhưng khi nghe anh Yên Sơn báo tin anh ra đi đột ngột, thật sự tôi
đã liệng cái vòi nước đang tưới cây mà ngồi thừ xuống đất.
Gì vậy trời? Chỉ trong vài phút rời nhà
mà anh ra đi mãi mãi không về thật sao?, không lẽ có người “hẹn” anh đến nơi để
cùng anh đi về chốn khác? bỏ lại chị Kiều trong hoàn cảnh đi đứng khó khăn, đôi
mắt cũng không còn tinh anh, sáng rõ. Nhớ hôm nào anh chị đưa tôi về trên chiếc
xe mới tinh, anh “khoe” rằng cháu trai sợ anh chị đi xe cũ có thể hư hỏng dọc
đường, mà sức khỏe anh chị cũng không khá mấy, nên cháu mua cho chiếc “xe mới”
để dễ bề di chuyển, nên tôi cũng được …ngồi ké mỗi khi đi họp Văn Bút ở nơi xa...
Nhưng hôm nay Văn bút Nam Hoa Kỳ đã thật
sự mất anh, và cá nhân chúng tôi cũng vĩnh viễn mất đi một người bạn văn chương
mà tôi luôn quan tâm quí mến.
Tuy sinh sống trong cùng thành phố nhưng
ít cơ hội gặp để biết nhau trước kia, dù “chữ nghĩa” vẫn là niềm vui, là nỗi trăn
trở của những người còn để tâm đến nó. Để tâm đến chữ nghĩa không phải chỉ để
giải tỏa những buồn vui trong cuộc đời, hay để ru người, ru ta, hoặc tìm lại những
gì đã mất, mà chúng tôi cùng có một điểm chung là dùng ngòi bút để làm một chút
gì cho quê hương bỏ lại bên kia, tìm thấy được nền tự do dân chủ cho cuộc sống đúng
nghĩa như những người ra đi sinh sống tại xứ người. Và tôi đã tham gia vào sinh
hoạt Văn bút, lúc đó anh Nguyễn Mạnh An Dân đang làm Chủ tịch.
Qua bao “thăng trầm” trong tổ chức, anh
chị em vẫn quy tụ sinh hoạt với nhau, và những tác phẩm văn chương ra đời đều đều,
VBNHK vẫn là thành trì chống cộng, vẫn đứng ra làm con chim đầu đàn tổ chức những
buổi ra mắt sách và anh NMAD vẫn là người “giới thiệu” tác phẩm đến với người đọc.
Với anh, ngoài ngòi bút là một vũ khí sắc bén để anh gửi gấm tư tưởng muốn tìm
lại tự do cho xứ sở đến với người đọc, mà lời nói càng có sức thu hút, lôi cuốn
người nghe hơn nữa. Hình như tất cả những bạn văn khi giới thiệu một tác phẩm đến
với người đọc thì anh NMAD là một diễn giả tài ba nhất, anh nói không cần giấy
bút, anh nói từ cái tâm, anh nói từ cái nhìn sâu sắc xuyên suốt qua tác phẩm,
anh chỉ cần nắm vững nội dung là anh có thể đưa người nghe tìm thấy những điểm
cần thiết trong tác phẩm mà tác giả muốn trao gửi cho người đọc..
Và bây gờ anh đã đi thật rồi, anh bỏ chúng
tôi, những bạn văn của anh ở lại đây trong ngỡ ngàng tiếc nuối, thương cảm. Đúng
là một mất mát quá lớn lao cho Văn Bút Nam Hoa Kỳ sau gia đình và bà con dòng tộc
của anh. Nhưng …nói gì thì anh cũng đã ra đi.
Một lời cầu nguyện chân thành mong linh
hồn anh về yên nghỉ cõi bình an, ở đó sẽ không còn tranh đua hơn thiệt, ở đó chắc
mọi người sẽ sống hài hòa, chia xẻ với nhau những buồn vui bắt gặp. Tâm thanh
thản, hồn viên mãn!
Gửi lời chia buồn đến chị Kiều, người bạn
đời của anh chúng tôi rất khâm phục, thương mến, hễ có anh xuất hiện thì có chị
kề bên, ít có “Vợ Chồng” nào mà tâm đầu ý hợp như chúng tôi nhìn thấy nơi anh
chị. Mong chị và cháu An Dân có đầy đủ sức khỏe và nghị lực để vượt qua nỗi đau
này.
Bàng
hoàng, tin anh ra đi,
Cứ
như cơn gió tức thì bay xa
Dẫu
rằng trong cõi ta bà
Sinh
lão bệnh tử mới là …trần gian
Mấy
ai vỗ ngực thoát nàn
Dương
gian sống mãi an toàn cuộc vui(?)
Nhưng
sao vẫn thấy ngậm ngùi
Chỉ
trong tích tắc thôi rồi: mất anh!
Anh
đi bỏ chị, nỡ đành?
Lời
thương trao lại gói vành khăn tang.
Cho
người ở lại riêng mang
Tỉnh
cơn mộng dữ hai hàng lệ rơi.
Anh
đi về với đất Trời
Nguyện
hồn siêu thoát thảnh thơi Niết bàn
Nén
hương tưởng niệm tỏa lan
Mười
phương chư Phật thành tâm khấn nguyền.!
Lê
thị Hoài Niệm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét