Đông Cảm
(Xướng)
Phố choàng áo lạnh gợi sầu Đông
Gió đẩy Thu đi thấy xót lòng
Cành tiễn lá vàng thương phận số
Trời gom mây xám chạnh non sông
Đầu thềm tuyết phủ than hiu quạnh
Đỉnh núi sương rơi nhớ viển vông
Thấy cảnh thêm đau buồn biệt xứ
Phương trời mẹ có tủi trông mong?
Uyên Phương Minh Nguyệt
XA QUÊ
(họa)
Năm ấy Thu rời chớm gió Đông
Biệt ly đau ruột xé tan lòng
Lời than vọng lại nơi đầu ngõ
Tiếng khóc vang rền tận cuối sông
Xóm dưới khăn tang che núi đá
Làng trên nước mắt ngập rừng vông
Quê hương đất Cộng chưa về lại
Để mẹ cha già mãi ngóng mong
Hoài Niệm
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét