Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

TUYẾT TRẮNG




Tin thời tiết từ các đài truyền hình thông báo: ngày thứ 6 sẽ có tuyết rơi tại Houston và những thành phố lân cận. Đúng là chuyện khó tin nhưng có thật. Bao lâu rồi Houston vẫn được điểm mặt chỉ tên là thành phố...nóng cháy da bò, ừ thì có tuyết, có lẽ chỉ lất phất bay như những năm về trước, tuyết chỉ làm thêm dáng vẻ mùa đông thêm trữ tình, một chút lạnh cho người quàng chiếc khăn thêm ấm. Nhưng tuyết đã rơi và thật tình làm cho khuôn mặt thành phố đổi khác trọn một ngày , những người lớn đi ...lang thang trong tuyết tìm ...nguồn cảm hứng để làm thơ? bọn trẻ tha hồ chơi banh tuyết.


Trường học, sở làm được nghỉ nửa buổi, người có thẩm quyền sợ tuyết rơi nhiều dễ gây tai nạn lưu thông (sáng thứ bảy quá nhiều tai nạn xe cộ chổng ngược bánh xe lên trời).





Nhưng có lẽ quá nhiều người (có người VN già đang viết )trong thành phố cũng cảm thấy ...buồn buồn, sau khi xem đã đời cảnh tuyết rơi thật đẹp. Buồn vì có quá nhiều cây cảnh trong vườn, đã không thể mang vô nhà trốn tuyết, nên sau một ngày hứng tuyết, một đêm lạnh buốt, nhiều cành lá ủ rũ, héo xàu, thương sao là thương và cũng xót cho cái công chăm sóc tưng tui qua bao ngày tháng.. Chợt nhớ tới bài thơ của người XV, chẳng lẽ có điềm? người biết rằng năm nay sẽ có tuyết rơi lạnh cóng, "vườn hoa" rồi sẽ tiêu điều sau cơn lạnh, sẽ làm "đau lòng, xót dạ người giữ vườn" nên giữa mùa hè, người thơ lại xướng một bài thơ ca tụng nét đẹp của TUYẾT, để an ủi những chủ vườn về những cây cành sẽ phải thay thế trong mùa xuân tới.













Bài xướng :TUYẾT TRẮNG


Tuyết ơi! Tuyết trắng dễ đâu già
Tuyết ngắm mây vờn gió lượn qua
Tuyết đổ ngoài hồ hoa vội chớm
Tuyết rơi trên nóc bóng không nhoà
Tuyết xuyên cành lá thêm thương Mẹ
Tuyết ẩn vườn lan lại nhớ Cha
Tuyết điểm tô đời muôn ánh đẹp
Tuyết luôn tươi tắn ấy duyên mà!

NXVan.


Tuyết cũng đã tan , cây cành cũng đã rũ ngọn, úng gốc. Trời vẫn mưa gió ủ ê. ra ngoài thấy buốt lạnh. Mới đầu đông mà sao cứ mưa gió lạnh lùng. Hy vọng đây là lần đầu và cũng là ...lần cuối tuyết rơi ở nơi này. Thật cảm phục những người sống quanh năm ở những miền tuyết gía. Mỗi lần đi ra đường cứ phải trùm kín từ đầu đến chân, chẳng bù với người ở xứ nóng, ăn mặc rất nhẹ nhàng , có người mặc càng ít càng ...tốt, thoải mái vô cùng. Dù sao thì ở đâu quen đó, nhưng nắng lên vẫn làm ấm lòng người ( chỉ trừ những lúc quá nóng, mà không có nước để ...làm dịu cơn nóng, dễ làm con người ...phát điên). Cho nên người viết đã họa lại bài tuyết trắng của t/S NXV bằng những giọt nắng lung linh.



Nắng sáng trườn qua bụi Cúc già
Nắng cười với lá lúc mưa qua
Nắng trưa chiếu thẳng đài hoa thẫm
Nắng xế soi nghiêng bóng lá nhoà
Nắng rải vườn Hồng vui bụng Mẹ
Nắng nung vạt cỏ phật lòng Cha
Nắng bồi cảnh trí thêm tưoi đẹp
Nắng rất cần cho sự sống mà!

Lê thị Hoài Niệm

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Gọi thầm








Anh ở đâu rồi, anh ở đâu?
Có nghe lời gọi khản cung sầu
Bao năm chất chứa niềm u uẩn
Dằn vặt, u hoài mãi canh thâu

Anh ở đâu rồi, anh có hay?
Mất anh từ cuối nẻo đường bay
Đong đưa phiền muộn theo năm tháng
Dỗ giấc đêm dài cậy men cay! 


   Anh ở đâu rồi, anh biết không?
Đau thương em dấu kín trong lòng
Võ vàng đơn lẻ năm canh lạnh
Hơi ấm tay người mãi ngóng trông!

Anh ở đâu rồi, anh thấu chăng?
Gối đêm sũng nước vết in hằn
Tình vui, tình nhớ, rồi tình biệt…
Nén chặt tình buồn muộn gối chăn!