THIẾU TÁ CHRIS PHAN và Dược sĩ DIỆU THẢO |
Sáng chủ nhật, ngày 11 tháng mười năm 2009, trời bỗng dưng tạnh hẳn cơn mưa kéo dài rỉ rả suốt đêm trước. Không khí lành lạnh để người đi ra ngoài khoác chiếc áo lạnh mỏng thêm duyên.
Bầu trời không nắng hẳn, không gian dịu nhẹ những vầng mây. Hôm nay là ngày những người Việt tị nạn cộng sản ở Houston sẽ tham dự một cuộc diễn hành rầm rộ, biểu dương lực lượng do nhóm người trẻ: “Young Vietnamese American Professionals Salute - Veterans Of Freedom” đảm trách để CẢM ƠN và VINH DANH những chiến sĩ Việt-Mỹ đã chiến đấu chống kẻ thù cộng sản xâm lược năm xưa, Trưởng ban Tổ chức là Dược sĩ Nguyễn Khoa Diệu Thảo và Thiếu tá Hải quân Hoa Kỳ CHRIS PHAN.
Bầu trời không nắng hẳn, không gian dịu nhẹ những vầng mây. Hôm nay là ngày những người Việt tị nạn cộng sản ở Houston sẽ tham dự một cuộc diễn hành rầm rộ, biểu dương lực lượng do nhóm người trẻ: “Young Vietnamese American Professionals Salute - Veterans Of Freedom” đảm trách để CẢM ƠN và VINH DANH những chiến sĩ Việt-Mỹ đã chiến đấu chống kẻ thù cộng sản xâm lược năm xưa, Trưởng ban Tổ chức là Dược sĩ Nguyễn Khoa Diệu Thảo và Thiếu tá Hải quân Hoa Kỳ CHRIS PHAN.
Cuôc diễn hành bắt đầu lúc một giờ trưa, nhưng những người đi xem đã đứng hàng hàng dọc theo lề đường trên đại lộ Bellaire, một khoảng đường dài đã được cảnh sát ngăn không cho xe cộ qua lại.
(Con gái) US Navy Đại úy Laura Le
Thật không ngờ giữa thành phố xứ người, những người Việt tị nạn cộng sản lại có thể tổ chức một ngày “vui” đáng nhớ như vậy.
(Con gái) US Navy Đại úy Laura Le
Thật không ngờ giữa thành phố xứ người, những người Việt tị nạn cộng sản lại có thể tổ chức một ngày “vui” đáng nhớ như vậy.
Đoàn diễn hành có 49 đơn vị, gồm đủ quân dân cán chính, đã được ghi danh từ khi BTC gửi giấy mời. Hình như tất cả mọi đơn vị quân đội ngày cũ đều góp mặt trong đoàn người đi kéo dài một tiếng rưỡi đồng hồ.
Những tiếng hô vang Việt nam cộng Hoà, những tràng pháo tay, những lời chúc tốt đẹp, đều được những người đi xem hô to làm nức lòng những người đã bỏ công sức làm xe hoa, tuy đơn sơ nhưng gợi nhiều kỷ niệm, những bộ quân phục ngày nào ngỡ rằng không bao giờ nhìn thấy nữa, nhưng tất cả đã xuất hiện nơi đây.
Hai chiếc Trực thăng bay lượn trên bầu trời làm nôn nao trong dạ, khiến người xem hồi tưởng những kỷ niệm năm nào..
Sau cuộc diễn hành, tại tượng đài Tử sĩ, là buổi lễ truy điệu dành cho Tử Sĩ Việt-Mỹ và tặng vòng hoa tượng trưng cho một số chiến sĩ Người Mỹ. Những giọt nước mắt chực rơi trong nụ cười rạng rỡ.
Lâu lắm rồi, những người lính già tìm thấy lại chút niềm vui từ đám con cháu, những đứa bé ngày nào đặt chân đến xứ sở này mới chập chững biết đi, và những cháu đã …chôn nhau cắt rốn tại nơi này. Lời của một Thiếu tá hải quân trong quân đội Mỹ hiện diện điều khiển chương trình (CHRIS PHAN), đã làm nhiều người đỏ mắt: “Chúng cháu có được ngày hôm nay, là nhờ công ơn của quí bậc cha chú cả Việt lẫn Mỹ,…những người đã hy sinh suốt cả một đời vì chinh chiến, chống kẻ thù xâm lược…. Và khi đến được nơi này, những người bản xứ đã cưu mang, giúp đỡ. Chúng cháu phục vụ cho xứ sở này, là góp phần gìn giữ cho sự an toàn của chúng ta, cũng là đền trả một phần ơn nghĩa …”
Suốt buổi chiều tối là một ngày hội. Phần văn nghệ với sân khấu ngoài trời đã do các anh chị em “Amerasian ” phụ trách. Ở đó có sự xuất hiện của nghệ sĩ Nam Lộc, người luôn sát cánh để giúp đỡ các em- cháu trong mọi tình huống. Người đi dự đông nghẹt, để nghe những tiếng hát từ trái tim của những người con lai như Trường Thanh, Randy… và rất nhiều ca sĩ ở Houston. Ghế ngồi do các em cháu “Lend A Hand” sắp xếp. Đã vậy còn có những hội cựu quân nhân Mỹ -Việt tặng thức ăn, nước uống thả dàn.
Bên trong hội trường Ocean Palace, lúc 7 giờ chiều, cũng đã khai mạc buổi dạ tiệc, với một thành phần khách mời “chọn lọc”.
USAF MAI Nguyễn-USN Đại úy TÍN TRẦN-USN Đại úy LAURA LE-USN Thiếu tá CHRIS PHAN |
MC VIỆT DZŨNG và Th/tá CHRIS PHAN |
Chương trình đã được US Navy Thiếu tá Chris (Chinh) Phan điều khiển cùng Ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Phần chào cờ ngắn gọn nhưng rất trang nghiêm, bản quốc ca Việt nam được toàn thể những người có mặt trong hội trường cùng cất tiếng hát, âm thanh quyện chặt vào nhau vang rền cả hội trường, như đang tạo nên một sức mạnh tiềm tàng, khác hẳn mọi lần chỉ vài ca sĩ ôm mi-cờ-rô lãnh xướng.
Sau bản quốc ca Hoa Kỳ là một phút mặc niệm im lặng hoàn toàn, nếu con ruồi bay qua cũng nghe thấy được, thật đúng với ý nghiã để người sống có lời cầu nguyện dành cho người đã khuất, hoặc đang bị giam cầm tù tội hay thất lạc ở chốn nào? (khác hẳn với những buổi lễ trước đây do nhiều hội đoàn tổ chức, đã là “phút mặc niệm-A moment of silence” mà ồn ào, nào nhạc rú gọi hồn, nào ngâm thơ vang dội cả đến năm phút đồng hồ cũng chưa xong)
Lần đầu tiên những người Việt nam tị nạn được chứng kiến một giờ phút “tưởng niệm” dành cho những quân nhân thuộc diện POW-MIA với song ngữ Mỹ-Việt (do Th/T Chris Phan và Việt Dzũng dẫn giải, USN Đại úy Tín Trần sắp xếp).
Ở đó, hai người Sĩ quan đứng trong tư thế nghiêm, đang hướng về nơi chiếc bàn nhỏ, chỉ có một chỗ ngồi, dành cho một “tù nhân” nhỏ bé, bị “yếu thế” trước kẻ thù, một chiếc ghế trống không người ngồi, trên bàn trải một tấm khăn trắng, tượng trưng cho sự tinh khiết, tâm hồn trắng trong của người chiến sĩ, sẵn sàng phục vụ cho Tổ quốc. Một đóa hồng lẻ loi, đơn độc, màu hồng tượng trưng cho màu máu của những chiến sĩ, và đóa hoa là sự tin tưởng rằng họ sẽ trở về.
Một ngọn nến lung linh, là nguồn sáng hy vọng. Một ru-băng màu vàng, là niềm tin người về không thiếu sót một ai. Một cái ly úp ngược xuống, rằng người chiến sĩ đã không thể uống cạn chén với đồng đội đêm nay. Một lát chanh để trên một cái đĩa nhỏ, nói lên dùm số phận đắng cay, chua chát của người chiến sĩ, và những hạt muối rắc lên lát chanh kia, là những giọt nước mắt của người thân, của gia đình rớt xuống hằng giờ để chờ đợi bóng người chiến sĩ trở về… Cảm động vô ngần dưới ánh đẻn mờ ảo, nên khi đèn thắp sáng, những bàn tay đã vội quẹt ngang vầng mắt.
Những người dân bản xứ đã giúp vui bằng những màn vũ với tiếng hú như tiếc thương , hối tiếc một thời tung hoành ngang dọc trên một xứ sở rộng mênh mông, mãi đến khi có bóng dáng người da trắng xuất hiện. Trong chiến tranh VN, họ cũng đã hy sinh cả hàng ngàn con cháu của nhiều bộ tộc.
Chương trình văn nghệ do các em, các cháu trong “Lend A Hand” biểu diễn thật sống động, nên nhận được nhiều tràng pháo tay không dứt, xen kẽ với những lời phát biểu, tặng Plaque lưu niệm của nhiều Hội đoàn, dân biểu, quân nhân Mỹ-Việt được mời do trưởng ban Tổ chức D/S Diệu Thảo điều hợp,.
Một màn đốt pháo bông sáng rực cả một khu vực sinh hoạt sau khi mọi chương trình đã kết thúc. Tiếc rằng, lá cờ Việt nam được đốt lên từ đầu, nhưng vì đặt quá thấp nên nhiều người xem đã không thấy được. Những tiếng vỗ tay tán thưởng không ngớt dành cho BTC . Người đi xem ra về vẫn còn xuýt xoa khi tiếng hát của ca nhạc sĩ Việt Dzũng từ trên khán đài còn vọng lại với những bản hùng ca.
Xin cảm ơn Ban Tổ Chức, những người trẻ và rất trẻ, nhưng đã tổ chức, điểu khiển mọi sinh hoạt nhịp nhàng, xuôi chèo mát mái, khiến “Ông Trời” cũng thương tình, dành một ngày nắng êm, không mưa, chỉ gió nhẹ, để người đi xem không thấy nắng đầu và không chảy một giọi mồ hôi, dù ngồi mấy giờ đồng hồ ngoài trời cũng không thấy mệt.
Một người Vợ Lính và Mẹ Lính, rất hãnh diện về thế hệ con cháu của mình.
Lê thị Hoài Niệm
1 nhận xét:
Xin cảm ơn chị Hoài Niệm đã cho đọc một bài viết thật hay, thật cảm động
Đăng nhận xét