KHÔNG
THỂ NGỜ…
Lê thị Hoài Niệm.
Nhờ mỗi lần nói chuyện với Thảo, tôi đều
khuyên em hãy đi sang Mỹ một chuyến, trong khi em còn có nhiều điều kiện để đi,
nếu chần chừ mai này có chuyện không hay, muốn cũng không được nữa, tất cả sẽ
muộn màng và chỉ còn sự hối hận trong tâm. Và em đã thực hiện được lời tôi khuyên.
Chuyến bay dài gần hai mươi tiếng đồng hồ,
dài thật dài cho một người mới lần đầu đi xa, vượt qua nửa vòng trái đất. Chuyến
bay đến thành phố vào lúc nửa đêm. Không khó khăn gì mấy vì hành lý không nhiều
nên qua hải quan rất dễ dàng. Lại nữa, ở đây may mắn có một nhân viên nói tiếng
Việt, nên ông chỉ dẫn thật tận tình, niềm nỡ chứ không có kiểu hách dịch như
quan ta ở nhà. Đó là nhận xét đầu tiên của Thảo, người từ Việt nam vừa đặt chân
đến xứ Mỹ.
Thảo rất mừng rỡ khi thấy chúng tôi đứng
đón ở cổng ra. Vậy là không bị lạc rồi hả chị? Thảo vui vẻ huyên thuyên hỏi
chuyện dù cô nàng trước giờ thuộc loại ít nói, kiệm hơi.
Mấy ngày đầu ở với gia đình chúng tôi rất
vui, Thảo nói thế, vì lần đầu tiên đến xứ này cái gì cũng lạ dưới mắt Thảo, khi
chúng tôi chở cô đi lòng vòng từ phố xá, xem quang cảnh và đến các khu chợ,
quán ăn Việt nam. Thảo trầm trồ không dứt lời, nhất là cảnh xe cộ chạy trên đường,
sao mà thứ tự luật lệ an toàn quá thế. Nhất là thành phố của chúng tôi ở, nơi có
rất nhiều xa lộ “xếp chồng lên nhau cao chót vót”, có nhiều cầu cao mà không hề
có dòng sông hay lạch nước, chả bù với VN nơi Thảo mới từ giã ra đi, chỗ nào cũng
ngập nước nếu có cơn mưa, dù không có cầu cống gì cả..
Nhưng rồi chúng tôi cũng phải trực tiếp
nói vào chuyện chính, vì tôi đã mua sẵn vé máy bay cho Thảo đi tìm thăm một người
ở thủ đô nước Mỹ, có lẽ lần đầu trong đời và cũng là lần cuối…
Vẫn là lời của Thảo kể về chuyện ngày
xưa, sau khi nghe theo lời kể sau này của ba em:
“Năm
đó mẹ em còn trẻ lắm, lại là cô gái đẹp nhất làng, nên nhiều người trong làng
xóm cũng muốn dạm hỏi má em về làm dâu nhà họ. Nhiều người còn mai mối cho má
em những người giàu có ở làng bên, nhưng má em chưa chịu ưng thuận người nào
thì gặp ba em.
Lúc
toán lính qua làng truy đuổi Việt minh. thì cuộc sống của người làng quê khốn khổ lắm, buổi giao thời nên phe việt
minh và phe quốc gia cứ sống chen lẫn nhau làm khổ người dân hoài. Ba em chỉ
huy một toán lính quốc gia và về đóng quân ở làng em, và tình cờ gặp má em lúc
bà trên đường đi chợ về. Năm ba câu hỏi xã giao và họ làm quen từ đó.
Một
mối tình thật đẹp đã nở hoa giữa một cô gái quê và một người hùng lính trận qua
làng.
Đúng là đời nở hoa với hai người họ, chị ạ. Em “tượng
hình” trong lúc tranh tối tranh sáng đó, nhưng ba má em chưa kịp có một đám
cưới hẳn hoi thì ba em phải chuyển quân gấp vào trong Nam theo đơn vị. Lúc này
má em không thể bỏ gia đình, bỏ làng theo ba em vì phong tục, lễ giáo không cho
phép. Còn ba thì không biết má đã mang
thai em trong bụng, mà thờì gian ba đi không thư từ gì về cả. Ông bà ngoại em
thật sự rất buồn vì cô con gái “không chồng mà chửa” tại một làng quê, là một
nỗi nhục cho gia đình. May mắn có người trai làng bên, vốn dĩ ông đã thưong má
em từ lâu nhưng không dám ngỏ lời, vì ông sợ bị gia đình ông bà em từ chối vì cảnh
nhà khó khăn của ông. Khi ông biết chuyện của má em trong tình cảnh như vậy, đã
nhờ người mai mối đến hỏi má em. Dù biết má em đã có đứa con với người đàn ông
khác, nhưng ông sẵn sàng chấp nhận và lo lắng cho má em suốt đời.
Vậy là mấy chục năm qua, người Ba mà em yêu kính
chỉ là người ba nuôi, nhưng cứ như là ba ruột của em. Ông thương em còn hơn
những đứa em của em được má sinh ra sau này. Và đến khi má em mất, bà cũng “giấu
kín” không nói gì đến ba ruột của em cho em hay.
Mãi đến gần đây, khi ba nuôi em bịnh nặng, ông
mới kêu em đến gần và kể hết chuyện cho em nghe. Chị biết không? lúc đó em giận
má em mà khóc không thành tiếng, và tình thương dành cho Ba nuôi em còn choáng
hết hồn em. em thương ông bao năm qua nuôi con của ..người ta, mà không một lời
trách móc hay than phiền, và ông còn cho biết ba em là ai và hiện đang ở đâu.
Trời! chị biết không? người đàn ông mà thỉnh thoảng về làng em chơi, thường đến
thăm gia đình em sau này, được ba má em giới thiệu là Cậu Hai, chính là Ba ruột
của em mà em đâu nào có biết, em cũng kêu ông là Cậu, dù đôi lúc em thắc mắc,
cũng cùng là cậu, sao ông chỉ lo lắng cho mình em đủ thứ, còn những đứa em của
em thì ông chẳng để ý gì nhiều.
Có một lần Cậu Hai từ Mỹ về VN dự đám cưới của
một người bà con ở tỉnh lân cận, Cậu có mời gia đình em vào tham dự. Nhưng em
không đi vì nghĩ mình không quen biết họ nhiều, chỉ chồng và con của em đi, ấy
vậy mà hôm đó đứa con trai của em được Cậu chăm sóc tận tình, Cậu còn tặng
thằng nhỏ nhiều món quà rất có giá trị. Thằng bé cũng ngạc nhiên lắm, nó về hỏi
em vậy chứ Cậu là gì của gia đình mình mà Cậu chăm chút con kỹ quá vậy?.”
Và Thảo đã đi sang Mỹ, mục
đích là về thủ đô Hoa thịnh Đốn để thăm người Cha ruột của mình trong tình trạng
phân vân không biết khi gặp gỡ sẽ có phản ứng như thế nào?
Cũng là lời Thảo từ từ kể
khi trở lại nhà tôi để về lại nhà: “Em
được Cậu ra tận phi trường đón tiếp và đưa về nhà Chị ạ. Cậu trông còn khoẻ
mạnh lắm, đi đứng thoải mái dù tuổi đã ngoài 90. Cậu còn minh mẫn lắm, cả bà
cũng còn khỏe, và họ tiếp đón em rất tận tình. Cậu đưa em đi thăm những cảnh
quan đẹp đẽ của thủ đô nước Mỹ với người con trai lớn lái xe, Cậu em ấy cũng
rất quan tâm đến em và mua rất nhiều quà tặng cho em chị ạ. Riêng ông Cậu Hai
rất thích ngồi kể chuyện đời xưa từ những ngày ông qua làng em, ông kể chuyện ngày
quen biết má em.
Thú
thật lúc em nghe đến đâu là em cảm thấy khó chịu tới đó. Em giận má em nữa, tại
sao ngày còn hiện tiền chưa bao giờ bà cho em biết chuyện này, rồi em giận cậu
tại sao bỏ má em đi mà không trở về tìm bà ấy?. Em hỏi cậu điều đó, tưởng cậu
không thể trả lời cho em rõ ràng, nhưng thú thật em nghe xong cũng chả hiểu được
tâm trạng của mình, không lẽ cậu đặt điều để trốn tránh tội lỗi sao? nhưng nhìn
ông cụ ngoài 90, đã từng là một sĩ quan cấp Tá của nước mình ngày trước, từng
chỉ huy một đơn vị lính tác chiến, ngồi nói chuyện từ tốn, em nghĩ là cậu không
thể nào đặt chuyện để bào chữa hành động…phản bội của mình ngày đó. Cậu kể chuyện
xong mới hỏi em một câu mà đến bây giờ em cứ phân vân, và có lúc suy nghĩ hình
như mình quá cứng rắn? em
làm đúng hay sai khi đã không tha thứ cho cậu?
Tôi cướp lời Thảo khi cô đang trầm tư, khó nghĩ
-Nhưng cậu ấy nêu lý do như thế nào khi
không trở lại tìm má em?
-Cậu nói khi chuyển quân về nam, ông
chưa có đơn vị ổn định, chưa biết đơn vị đóng ở đâu, trong buổi tranh tối tranh
sáng đó, cậu không thể trở lại làng quê để tìm lại má em, dù lúc đó ông cũng chưa
biết được có em trong đời họ. Mãi đến khi trở lại thì đã mấy năm sau và khi ấy
thì má em đã có gia đình mới rồi. Sau đó cậu mới lập gia đình.
-Vậy thì cậu tốt mà, cậu đâu có lỗi hẹn
gì với má em.
-Nhưng sao bao nhiêu năm ông đã không về
tìm lại em, cho em biết rằng ông..?
Thảo bỏ lửng câu hỏi, tôi cũng có chút băn
khăn, nhưng lại cố ý bào chữa cho ông dù tôi chưa gặp ông lần nào
-Có lẽ ba nuôi em còn đó, nên cậu ngại,
sợ nói ra có ảnh hưởng gì đến gia đình em… làm hạnh phúc gia đình ba má em xáo
trộn không chừng, giờ mọi người đã ra đi, ông muốn em về tìm lại cội nguồn, gia
tộc…
-Nhưng em vẫn thấy khó khăn khi ông muốn
em gọi ông một tiếng Ba, em đã không làm theo ý ông muốn, khó quá chị ơi!. Bây
giờ ngồi đây với chị, em cũng không biết mình đã xử sự đúng hay sai khi từ giã
cậu ra về mà vẫn nín lặng. Rồi đây em đâu còn cơ hội gặp cậu nữa, em có khó lắm
không chị? Em cứ dằn vặt hoài trong suy nghĩ chị ơi! Em thương Ba em mà!
Tôi thấy rất thương Thảo, muốn khuyên em hãy gọi cậu bằng tiếng Ba,
dù gì cũng đã mấy chục năm qua rồi, những người trong cuộc đã dần bỏ ra đi, chỉ
còn lại mình cậu hai thôi, mà cậu rất quan tâm đến Thảo, gọi một tiếng Ba cho ông
vui lúc cuối đời, cũng là điều nên làm để giải tỏa những u uẩn trong lòng từ
trước đến nay.
Nhưng Thảo đã không làm theo sự gợi ý của tôi dù là một cú phone gọi
đến cho Ba Thảo mừng. Tính Thảo từ xưa giờ vẫn vậy,..khó khăn, cố chấp, khi đã
quyết định một việc gì rồi thì khó mà lay chuyển, cứ nói…từ từ em suy nghĩ đã!. Thà
cứ để sự việc trôi đi theo thời gian. Mãi đến khi Thảo trở về lại Việt Nam, cũng
chưa một lần gọi phone cho Ba Thảo để cho ông vui, tôi đành chịu và cũng không
nhắc nhở nữa, cứ nghĩ dù sao Thảo cũng đã một lần chính thức đến thăm Cha của mình....
Nhưng thời gian đã không chìu một ai, bây giờ và mãi mãi nghìn thu
sau, người Lính già ngoài chín mươi tuổi kia không bao giờ được nghe tiếng gọi
Ba ơi từ cửa miệng của người con gái bao năm xa cách của ông nữa, vì Thảo về VN mới có một tuần, chưa kịp ổn định lại đời sống thường nhật sau chuyến đi xa, Thảo đã vĩnh viễn ra đi sau một cơn đau bất ngờ, lúc đang
ngồi thiền và Thảo ngã xuống, đưa đến bệnh viện thì em hôn mê và không bao giờ
còn tỉnh dậy nữa. Đám tang em đã làm những người thân khóc ròng, nhưng không ai muốn đưa tin cho cậu Hai của Thảo biết.
Cậu Hai chắc buồn nhiều nếu nghe tin dữ ?
Lê Thị Hoài Niệm.