Thứ Năm, 23 tháng 11, 2017

TÀN RỒI MỘT GIẤC MƠ



          Bà Tâm đưa cái giá vào nồi soup, múc tí nước đưa lên miệng nếm. Bà vừa thổi vừa nếm thử. Ngon quá rồi, thật là vừa miệng. Bà nhủ thầm: món này mà thằng con chê thì không bao giờ bà nấu ăn nữa đâu. Bà biết tính tham ăn và hay chọn món ngon của thằng con trai độc nhất của bà, cu cậu thích nhất là món soup măng cua này, món ăn thường thôi, nhưng  bà cũng nấu rất kỹ, từ nước dùng, bà phải nấu bằng đùi gà tươi cho nước thật trong, nước vừa trong vừa lóng lánh tí mỡ mới hấp dẫn. Thịt cua thì bà mua cua sống về luộc rồi gỡ thịt ra, miếng nào miếng nấy chắc nịch, trắng phau, thơm lừng, chứ không như mớ cua đông lạnh người ta bán trong hộp, vừa nhạt phèo, xốp xốp lại còn sót cả vỏ trong đó nữa, đem về rửa cho sạch thì đâu còn gì cho nồi soup.

Bà Tâm nhìn lại mấy món ăn trên bàn, mỉm cười vừa lòng với công sức của mình từ sáng tới giờ. Kỳ lễ Thanks giving này, Davis còn có tên Việt Nam là Đạt, sẽ về nhà cùng các bạn, nó dặn bà làm những món ăn Việt nam, chứ đừng nướng Gà Tây. Dù gì má nó cũng biết nấu ăn ngon mà, nhất là món chả giò và món cơm chiên thì phải có cho các bạn Mỹ của nó. Tụi nhỏ rất thích món cơm chiên, bà nấu bằng gạo Ấn độ, từng hột gạo rời ra, khô ráo, lại còn nấu thêm với bơ nữa, nên nó thêm mướt rượt, đã vậy, bà còn để trong tủ lạnh cho nó ráo, rồi đập trứng gà vào, khi xào cơm, hột cơm vàng hườm óng ánh, trộn vào với loại “ham” xắt hạt lựu, rồi bỏ thêm tôm, trứng chiên xắt nhỏ, có cả “mix vegetable” nữa thì không chê vào đâu được. Còn món tôm tẩm bột chiên giòn cũng thật hấp dẫn, loại tôm này bà mua từ người quen đi đánh bắt ở vùng vịnh, sáng đi tối về nên không sợ…độc hại, thêm món mực chiên giòn, vẫn là những món “khai vị” Đạt hay yêu cầu. Món chính vẫn là những cánh gà ướp sả ớt thêm tí sả tế thơm lừng, với những miếng sườn non chảy mỡ xèo xèo trên lò lửa, mà chút nữa John, chồng của Thảo, con gái lớn của bà sẽ ghé qua và phụ trách nướng. Thằng Đạt và các bạn nó không thích ăn bánh mì vì sợ bột, nên bà chỉ cần một diã “boston lettuce” với dưa leo, cà chua và mớ hột ô-liu là đủ cho bọn trẻ.
Nhớ hồi ông Thành, chồng bà còn sống, ít khi ông ra ăn ngoài. Không phải ông không muốn chi tiền, mà ông hay chê tiệm quán nấu ăn mỡ mòng quá, lại nêm bột ngọt quá nhiều, lần nào đi ăn về cũng đều bị hốc, uống nước gần chết. Thằng Đạt cũng bị dị ứng bột ngọt như ba của nó. Lần đó về Việt nam, hai vợ chồng bà đưa Đạt đi ăn bún bò, cái quán bún bò “nổi tiếng” gần khu chợ Bến Thành, mà đi từ xa đã nghe mùi thơm nức mũi, lại gần nhìn vào nồi bún là đã không cầm được …nước miếng, nên thằng bé thích quá ăn một lúc hai tô. Cái tô bên Việt Nam nhỏ xíu hà, hai tô đổ chung chưa chắc bằng tô lớn ở đây, vậy mà khi ăn xong, thằng bé cứ la khan cổ quá, uống nước liên miên, may nhờ bà dì cho nó uống nước trà chanh, nó đi tiểu nhiều, lại ăn thêm chè nha đam, nó cảm thấy mát ruột, cùng lúc nằm nghỉ cả tiếng đồng hồ nhờ vậy mới khỏi. Nên những món ăn bà nấu ở nhà không bao giờ bà dùng bột ngọt cả.

Bà Tâm vừa làm mấy việc lặt vặt, vừa mường tượng ra cậu con quí tử của mình. Không quí tử sao được khi mà cả gia đình nhà chồng chỉ độc nhất mình nó là con trai. Bà cô lớn, chị cả của ba nó vẫn còn bên nhà, nhưng có tới bốn người con gái. Bà cô em kế cũng sanh hai người con gái, cô út thì chưa lập gia đình, nên chung quanh toàn là gái với gái, mà có lần chồng bà hay đùa “nhà âm thịnh dương suy”!. Hồi Đạt còn học tiểu học, năm nào vợ chồng bà cũng phải đem nó về quê thăm ông bà nội nó, vì ông bà muốn gặp cháu “đích tôn”. Có nhìn tận mắt mới thấy ông thương quí nó đến dường nào, suốt ngày ông cứ quấn quít bên nó, sờ nắn nó, muốn ôm nó vào lòng hun hít, mà thằng nhỏ thì cứ dãy nảy nhảy xa ra, nó không quen lối “nựng” con cháu kiểu bên nhà, đến bà nội nó cũng phải la lên vì ông cứ giữ riệt nó, không cho bà có cơ hội gần thằng nhỏ. Ông đặt nhiều hy vọng vào nó, rằng tương lai phải hơn ông, dù năm xưa ông là người dược sĩ đầu tiên ở trong quận. Thời ấy không có nhiều điều kiện như sau này, vậy mà ông cũng đã lấy được tấm bằng dược sĩ và về mở một cửa hàng bán thuốc Tây, coi như hạng nhất trong quận lỵ rồi. Con trai ông, ba của thằng Đạt, thì vì hoàn cảnh phải xa quê, nên không thể nối nghiệp cha, ông cũng thông cảm. Nhưng cháu ông thì phải…hơn ông, đó là niềm hy vọng, là mơ ước tương lai của hai ông bà nữa chứ. Nên rồi mùa hè năm nào vợ chồng bà Tâm cũng phải đem thằng nhỏ về VN thăm ông bà nội nó, đó là lý do nó thích và thành thạo những món ăn VN, nó còn thông thạo tiếng Việt nữa, và hát nhạc Việt cũng rất hay, nhờ theo mấy chị họ của nó đi hát karaoke đều đều.

Bây giờ thì ông bà nội nó cũng đã qui tiên hết rồi, ông Thành chồng bà cũng đã theo cha mẹ về bên kia thế giới sau một tai nạn xe hơi, còn lại mấy mẹ con bà. Thảo thì đã lấy chồng, bà chỉ còn có Đạt, là niềm an ủi không những của riêng bà, mà là cả dòng họ nhà chồng. Tuy Đạt không theo được con đường của ông nội nó muốn, nhưng cũng đã có bằng cấp cao, và đang làm việc trong trường Đại học. Chỉ chờ một ngày nó lấy vợ sanh con, mà nếu có được đứa cháu trai sẽ là niềm vui lớn, sẽ có người “nối dõi tông đường”, một mai nếu bà có nhắm mắt xuôi tay, gặp lại cả gia đình, bà cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Bà Tâm vừa tắt lửa trên bếp, cùng lúc có tiếng chuông cửa. bà Tâm nghĩ  không lẽ Đạt và lũ bạn lại về nhanh thế, nó vừa gọi cho bà cách đây một tiếng, cho biết còn chừng tiếng nữa mới về đến mà.
 Thì ra Thảo và hai đứa cháu ngoại đang đứng trước cửa, còn John thì đang khệ nệ mang cái gì đó từ trong xe ra..
Tiếng Thảo reo vui.
-Chà,Thanks giving này má làm tiệc lớn quá há? Đón cậu trai cưng có khác. Cô vừa nói vừa đi vào trong phòng ăn.
Bà Tâm cười hòa theo:
- Lễ lạc em nó mới về nhà mà con, má làm mấy món em mầy ưa, với mấy đứa bạn của nó, chúng nó không thích ăn gà tây mà.
-Nghe nói có bạn gái của nó nữa hả má? kỳ này là má vui dữ à nha, đợi lâu lắm rồi còn gì.

Bà Tâm nghe con gái nói đúng y tâm trạng của mình, bà cứ chúm chím cười cười. Hồi trước bà cũng có nhắc Đạt tính chuyện vợ con, nhất là mấy bà bạn làm chung hãng có con gái lớn, cũng muốn kết sui gia với gia đình bà. Nhưng mỗi lần nhắc đến là cậu quí tử cứ lảng xa ra, nhiều khi còn bẳn gắt la lên nếu mẹ nói hoài là sẽ không về thăm nhà nữa, riết rồi bà cũng…không dám nhắc, chỉ chờ đợi thời. Và bữa nay, không biết có thật sự là thời cơ đã đến hay sao, mà cậu con trai tiết lộ sẽ đem bạn gái về giới thiệu với gia đình trong dịp lễ khi cả nhà đoàn tụ…
Bà Tâm ôn tồn trả lời con gái:
-Má hy vọng kỳ này em con đã suy nghĩ chín chắn rồi, má mà lo chuyện vợ con cho nó xong là má khỏe, mai mốt có đi theo ba mày cũng không còn gì ân hận.
-Má …thiên vị dữ à nha, lúc nào cũng lo cho quí tử không hà, còn con gái bỏ quên luôn hay sao? Thảo đùa với mẹ.
-Cái con này cà nanh với em. Con đã có gia đình, có John lo cho mọi thứ, má mừng lắm chứ. Nhưng  làm cha mẹ mà con, mai mốt con của con lớn lên rồi sẽ biết, dù nó có lớn tới đâu đi nữa, mà sống một mình, hỏi cha mẹ nào mà không quan tâm, lo lắng?.
Hai mẹ con ngưng trao đổi, vì còn phụ giúp cho John chuẩn bị mọi thứ để đem thịt ra nướng ngoài sân sau.

Trong đầu bà Tâm cứ luẩn quẩn hình ảnh của cậu con trai quí tử. Đạt hồi nhỏ luôn được ông bà nội và cả gia đình hai bên cưng chiều quá đỗi. Sinh được đứa con trai, theo họ, được lành lặn không bị căn bệnh khó trị nào đã là quí hóa rồi, mừng lắm rồi. Đàng này cu cậu lại rất khôi ngô tuấn tú. Càng lớn, Đạt càng giống ông nội như đúc, nhất là đôi mắt. Đôi mắt của ông nội Đạt ngày xưa cũng làm xiêu lòng nhiều cô gái của Sài Gòn hoa lệ, trong đó có bà nội của nó. Bởi ông đẹp trai, lại học giỏi, nên bà nội Đạt đã không ngần ngại rời bỏ thành phố, bỏ chốn phồn hoa đô hội, bỏ lại sau lưng gia đình giàu có, bỏ lại ngôi trường Gia long với biết bao bạn bè thân quí mà theo ông về Tây Ninh làm dâu xứ lạ. Đạt của bà cũng như ông nội, có nhiều điều kiện để các cô gái để ý, nhất là các bạn học của nó, vì Đạt cao lớn, trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, có việc làm ổn định. Nhưng lâu rồi, bà vẫn để ý, vẫn dò xem Đạt có làm quen cô gái nào không? mà vẫn chưa thấy. Có nhiều lần bà lên thăm con bất ngờ, bà cũng đã gặp một số bạn của nó, từ thằng Matthew, thằng Mark, thằng Thomas, mấy đứa bạn thân của nó, đứa nào cũng cao lớn, trắng trẻo đẹp người. Còn có cô bé Mina, con bé người Việt Nam, tên Việt Nam là Minh, có dáng rất đẹp, cao dong dỏng, khuôn mặt rất dễ thương, bà có vẻ “chịu” cô bé đó lắm, nhưng bà có hỏi thì Đại cứ cười cười, Còn con bé Janet thì mập mạp, phốp pháp, lại là người Mỹ nên bà cũng không muốn nó làm con dâu của bà đâu. Có đìều khi cả bọn tụi nó nói chuyện với nhau thì rất nhỏ nhẹ, không ồn ào như những bọn con trai bà thường gặp, nhất là thằng Mark, sao nó cứ…ẹo ẹo như con gái, mà lại nấu ăn rất ngon…
Bà ước ao phải chi Đạt có bạn gái hẳn hoi, rồi hai đứa nó tính chuyện hôn nhân, bà sẽ tổ chức một đám cưới thật đàng hoàng. Bà sẽ mời cô Út của nó từ bên nhà sang, còn phía gia đình bà có mặt hết bên này rồi, chắc là đông vui dữ lắm. Chứ không như bà năm xưa, gặp ông trong trại tị nạn, rồi hai người độc thân cùng hoàn cảnh xa quê phải lòng nhau, chỉ có một nhúm bạn bè đứng ra tổ chức một tiệc vui cho phải phép. Thế là hai người “ghép hộ” đi chung thành một gia đình, cũng trong ấm ngoài êm với hai đứa con ngoan ra đời, cho đến khi ông bỏ bà  ra đi mãi mãi không về…

Hai đứa con của Thảo chạy uà vào ôm bà ngoại, làm dứt dòng suy nghĩ của bà Tâm:
-Bà ngoại, mình sắp bàn nhé? chừng nào cậu Davis về, con đói bụng rồi, con muốn ăn?
Bà ôm choàng hai đứa nhỏ hun lấy hun để, chúng dễ thương quá chừng chừng, khuôn mặt nửa Việt nửa Mỹ sáng trưng, khiến bà nhớ đến Đạt hồi nhỏ, ông bà nó cũng ôm hun cháu như thế này..
Trong khi bà Tâm cùng mấy đứa nhỏ trải khăn bàn, dọn chén dĩa muỗng nỉa, ly tách và cái bình hoa tươi đỏ rực giữa bàn, căn phòng bỗng rực sáng với ngọn đèn chụp mở lớn, bao nhiêu thức ăn, chai rượu vang cũng bày biện ra bàn, có cả tiếng nhạc guitar solo dìu dặt êm tai, khiến mấy đứa nhỏ và cả Thảo đều xuýt xoa, Thảo chọc mẹ chắc đang chuẩn bị đón dâu, làm bà Tâm cứ la át con gái.
Có tiếng chuông gọi cửa, Thảo nói với mẹ:
-Má để con mở cửa, chắc mấy đứa về.
Tiếng nói rộn ràng từ ngoài cửa, toàn là giọng của mấy thằng đực rựa, rồi cả bọn ào vào nhà, chúng chào bà Tâm, hai vợ chồng Thảo, và mấy đứa nhỏ bắt đầu kéo tay mấy bạn của cậu nó mà…talk, rồi kéo nhau ra sau vườn chỗ John đang nướng thịt mà chỉ trỏ lung tung.
Căn nhà bỗng vui hẳn lên.
Đạt bữa nay điềm đạm trông thấy, nó cứ ôm bà Tâm hun lấy hun để, cố làm cho bà vui, nhưng hình như Bà đang tìm kiếm gì đó.
Cả nhà quây quần trong phòng ăn. Không khí gia đình thật ấm cúng, điều mà nhiều gia đình vẫn mơ ước có được trong ngày lễ Thanks giving hằng năm. Những năm trước Đạt theo bạn đi chơi, hoặc về nhà tụi bạn nó, bà phải về chơi nhà Thảo. Năm nay cả bọn lại kéo nhau về nhà bà, như có sự sắp đặt luân phiên trong đám bạn chúng nó. Nhưng từ lúc Đạt về tới giờ, bà có vẻ ngóng chờ thêm tiếng gọi cửa nữa, bà hy vọng con bé Mina sẽ đến sau, nhưng bữa ăn đã trôi qua, những câu chuyện cười đùa rôm rả đã sắp hết, ai nấy sắp đứng dậy rời bàn, mà điều Đạt hứa với bà sao chưa thấy xuất hiện, bà Tâm sốt ruột trông thấy.
Như đoán đựợc ý mẹ, Đạt rời bàn ăn và ra đứng sau lưng mẹ, ôm cổ bà rịt cứng, hôn vào má của bà, cậu nói nhỏ nhẹ:
-Má à, con hứa với má bữa nay..
Bà Tâm chộp ngang:
-Con đưa bạn gái về giới thiệu với má chớ gì, sao hồi nãy giờ má chưa thấy nó đến, phải con Mina không nè? Bà Tâm âu yếm cầm chặt hai bàn tay con trai, như chuyền hết cả tình thương vào đó.  
-Má à! Con…
Đạt ngập ngừng nửa muốn nói nửa ngại ngùng...
Tiếng Thảo góp vào:
-Em có bạn gái thì nói đại đi cho má mừng!
Cả mấy đứa nhỏ cũng nhao nhao lên hùa theo, trong khi John thì chờ đợi và thằng Mathew, thằng Mark ngó thẳng vào thằng Ryan.
Cuối cùng rồi Đạt cũng đánh bạo bước sang phía Ryan và cầm tay nó, hai đứa đứng ngó thẳng vào bà Tâm:
-Thưa Má, đây là bạn…gái của con!.
Không những bà Tâm há hốc mồm, mắt dựng ngược, từ từ ngả ngửa ra ghế xụi lơ, cả vợ chồng Thảo cũng há họng, người nọ ngó người kia chừng như á khẩu….

Lê thị hoài Niệm,
Thanks giving 2017.