Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

NGÀY VUI QUA MAU


Các bạn khóa 8, niên khóa 69-71












Thời gian vẫn làm cho người ta e dè, phải nhìn ngó lại nếu là một khoảng quá dài cho một đời người. Bốn mươi năm! Một con số thật lớn để những người bạn tuổi nhỏ năm nào phải ngỡ ngàng nheo mắt: Mày đó sao? -Ừ thì tao đây chứ ai! Mày lớp 4-tao lớp 2, tụi mình cùng chung một dãy nội trú đó..

Vẫn là mày tao mi tớ thân quen như những ngày xưa, lúc tuổi đời vừa đủ để bước chân vào ngưỡng cửa trường Sư phạm Qui Nhơn học làm Cô giáo!

Cuộc hội ngộ lần thứ mười chín tại nhà hàng Paracel của gia đình Sư phạm Qui Nhơn rất đông vui nhưng thật đầm ấm.
Ban tổ chức đã dành cho mỗi một khóa là một bàn riêng để các bạn tha hồ tâm sự. Từ các chị khóa một đến các em út của khóa 13. Con số 13 thật không may chút nào ở trường Sư phạm QN. Vì kể từ ngày đó, ngôi trường thân yêu đã thay tên, đổi chủ.











Khoảng không gian xa cách cũng làm cho những “cô giáo già mất dạy” phải ngại ngùng .Từ Houston sang Cali dự họp không là chuyện dễ, nên mười tám lần họp mặt của trường xưa, do các chị bên Cali tổ chức, những người ở xa như chúng tôi đành...chờ tin trên báo.











Nhưng kỳ này phải đi, chẳng lẽ những người bạn xưa phải vượt cả một đại dương đến được, mình chung một mảnh trời lại không thể đến được sao?. Tôi và Sửu, người bạn cùng một lớp đã về tham dự hội.
Hoàng Yến, cô bạn ngồi cùng phòng nhưng chỉ vào nội trú …chơi ké, đã đón chúng tôi đến Cali vào một buổi tối trời. Bạn bè gặp nhau chưa vơi tâm sự thì trời đã vào khuya.                                      



 

(Sương , Sửu, Dung , Tuyết)









Trời chưa bảnh mắt, Bích Ngọc-lớp 4, đã xuất hiện trước cửa phòng. Thế là nhập bọn, đi lòng vòng để chờ các bạn từ Bắc Cali xuống.Cuộc “tiền hội ngộ” bắt đầu khi Sương và Hạnh đến. Quào! người từ nửa vòng trái đất đến đây đâu khác kẻ ở bên này. Chị Hiếu- chị đầu đàn và cũng là cô giáo sư phạm thực hành, một thời bọn giáo sinh cũng sợ..sốt vó nếu đến giờ thực tập, nhưng hôm nay chị đến với đàn em trong tinh thần người chị cả bao dung, thân mật và dễ thương vô cùng, chị còn làm tài xế cho cả bọn thiếu…chân đi.

Buổi tối cả bọn còn gọi điện thọai về VN thăm hỏi những ngưòi bạn cùng lớp chưa có cơ hội gặp lại bao giờ. Kỷ niệm vẫn là những cuộc vui đáng nhớ!

Sáng chủ nhật, buổi hội ngộ chính thức bắt đầu lúc 12 giờ trưa ngày 22 tháng 8 năm 2010..









 





Nhưng mới muời giờ là cả bọn đã nôn nao mong đến nơi cho sớm. Ban tổ chức buổi hội ngộ toàn là những người đẹp. Các chị đương nhiên phải đẹp!!!Phòng hội trang trí rất lịch sự, đẹp mắt. Các chị lại làm văn nghệ rất hay, múa quạt, múa nón gì cũng nhuyễn như hồi còn trẻ(?), dù bi chừ đã là Bà nội- Bà ngoại, có người mau mắn đã sắp vào hàng Cố!

Có điều quí anh sao…ít quá, cứ y như rằng mái trường Sư phạm năm xưa chỉ toàn là nữ giáo sinh. Thực sự khi đi học, ngay khóa của chúng tôi, nam nữ đề huề,năm lớp bên nam và năm lớp nữ, nên mới có giờ học cộng đồng, một lớp nữ ..cộng với một lớp nam, nên có khi cộng luôn..chỉ số! Vì ít Thầy giáo, nên hình như bữa đó quí anh Vũ Hùng, anh Học (từ VN sang) và vài anh nữa lỡ …quên tên, coi bộ nổi giữ!

Đặc san năm nay in đẹp quá chừng, lại dày cộm (nếu tôi biết không sai, thì phu quân của chị An đã có công rất lớn?). Ai cũng có trên tay, nhưng người xa chúng tôi không đủ chỗ để mang về nhiều vì  sức nặng của hành lý hạn chế. Duy có cái màn chụp ảnh thì vô cùng thoải mái, tha hồ chụp, từng khóa, từng lớp, từng bàn, người nào cũng nhanh chân chạy đến trước ống kính để còn có mặt mình trong đó đem về làm kỷ niệm.Chưa kể đến màn “tìm nhau trong kỷ niệm”. Nơi đây đã có cả vợ chồng cô bạn Liên “ốc tiêu” thường được tôi qua phòng nội trú….tập hát. Ừ thì ngày đó hầu hết đều vào ở trong nội trú mà, tên nào có nhà cửa ở ngoài, lâu lâu cũng phải vào nội trú để tìm niềm vui.

Thôi thì kể đủ thứ chuyện, chuyện vãn râm ran, đi tới đi lui, đôi lúc cũng ..quên nhìn lên trên sân khấu xem đang diễn đến mục nào ( xin lỗi quí chị nghệ sĩ nhé!), nhưng khi bạn Sửu của lớp hai, khóa tám chúng tôi lên trình bày màn “Hò Huế”, thì bọn tôi nín thinh theo dõi, và vỗ tay cổ vũ quá chừng chừng, ồn ào cả một góc. Nhưng đâu có sao, tình chị em cùng trường cùng lớp lâu ngày gặp lại phải vậy mới nhớ đời chứ!

Tiệc nào rồi cũng tàn. Nhưng tàn ở nhà hàng thôi. Mỗi nhóm chúng tôi còn kéo nhau đi chỗ khác nữa. Các bạn thổ địa cùng khóa như Vân, Trang, chị Khải Anh(7), Hồng, Ngọc, Yến…, cả chị Hiếu nữa, đã không ngần ngại mang thức ăn, nước uống đến chỗ ở của chúng tôi để tha hồ nhắc về kỷ niệm.




Hồng,Vân,Khải Anh (K 7, Tuyết(đứng)Sương,Ngọc(đứng)Trang,Sửu





Những nụ cười vui không tưởng khi Vân kể chuyện ngày xưa đi dạy học gặp ngài …tỉnh trưởng đến thăm trường mà cứ tỉnh bơ. Chuyện Yến kể trong trường có anh chàng theo dính cứng. Các bạn kể lại chuyện trong nội trú có…ma, chuyện những buổi trực nội trú cứ phải chạy mỏi giò, chuyện làm văn nghệ rồi được nhà trường đưa sang bên …Hải đội hai duyên hải( căn cứ Hải quân) trình diễn, để rồi các cô có mối dây cột chặt với các chàng Lính của sông nước hải hồ, ….Đúng là mỗi người một chuyện, buồn vui đều có cả, cười ha hả rồi nín lặng người khi nghe đến quãng đời buồn của các cô giáo sau ngày thành phố đổi tên,  nước nhà đổi chủ!

Để các bạn S.và H. về lại quê nhà có dịp “nổ” rằng mình cũng đã đặt chân đến chốn ăn chơi nổi tiếng xứ Mỹ, chúng tôi đã đi xe đò Lộc đến Lasvegas, và anh chủ xe đò tử tế đưa thẳng đến khách sạn Palm’s. Dù là một tài tử nổi tiếng của Hollywood, hay mấy chị giáo già của trường SPQN ngày nào cũng được đối xử ngang nhau, miễn sao có tiền, dù họ có đi xe Limo hay chúng tôi với những cái túi xách nilông xập xệ.

 Nhiều người vẫn bảo nhau đến chốn cờ bạc là chỉ có nước ….đóng tiền đèn. Chưa chắc! Nhóm chúng tôi cũng …kéo máy như ai, vui quá chứ. Nhưng nhờ “thần bài tôi” nghiên cứu cách chơi, mà tiền vốn bỏ ra chơi mãi lại lấy về đủ vốn, đến nỗi mấy nhân viên sòng bài, nghe tiếng…tiền rơi rổn rảng liên miên, cứ ngỡ kỳ này chủ casino phải mất thêm ít bóng điện. Nhưng họ phải lắc đầu cười vui, bỏ đi chỗ khác khi nhìn vào máy, thấy mấy chị đàn bà Á châu này chơi chỉ có …một cent! Ha ha ha.





Hạnh , Sửu, Tuyết, Sương







Buổi tối lại có dịp đi xem đèn, đúng là thành phố ánh sáng. Rực rỡ như hoa đăng. Sang Paris hotel để nhìn bầu trời đêm trong khách sạn. Đi xem múa nước trong hồ, xem hải tặc cầm gươm …uýnh lộn. nhiều và nhiều cái hay và đẹp nơi đó.


Về lại nhà chị Yến(khóa 7) lúc đêm về. Chị là chị của bạn Trần Tuyết, cô bạn cùng lớp rất thân tình, lại cùng ở Nhatrang. Chị nhớ em và quí bạn của em mình. Chị lo cho bọn bạn em đủ thứ, chị nhẹ nhàng,dễ thương và sống thật tình cảm. Chuyện vãn đến khi mắt mở lên không nổi mới chìm vào giấc ngủ muộn.

                               

Tuyết, H.Yến, Sương, chị Hiếu, Hạnh, chị Yến.


Ngày vui qua mau! Có đến rồi có đi. Họp rồi tan là lẽ thường tình. Chúng tôi về lại nhà mình mà tình còn vương vấn. Nhớ Hoàng Yến , Bích Ngọc, chị Hiếu, chị Yến..bèn gửi lời cảm ơn theo gió gửi về thêm vài lần nữa. Những người bạn, người chị tử tế và thân thương vô cùng.

Dĩ nhiên phải cảm ơn các chị An, chị Lợi, chị Nghiã, chị Thanh, chị Thoa...., và các anh chị khác trong ban Tổ chức, hằng năm đã bỏ công sức tổ chức những buổi hội ngộ, để các anh chị em có dịp tìm về với nhau, kỷ niệm thân thương của những ngày xưa cũ vẫn là đề tài bất tận. Chuyện cơm áo bây giờ không thể làm phai mờ hình bóng thân thương của ngôi trường xưa và bạn các bạn Giáo sinh ngày cũ. Cho nên BTC không quên kêu gọi các bạn giúp đỡ những  Giáo sư, những đồng môn đang bị hoàn cảnh khó khăn , nghiệt ngã nơi quê nhà.

Xin cảm ơn tất cả. và nhớ mãi những ngày vui.