Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009
CHUYỆN PHIẾM :MÌNH ƠI
“Trả lại tôi là tuổi trẻ hôm nay, chúng mình như sức trai chưa hề già, trả lại tôi là tuổi trẻ hoa niên, nếu chộp ngay thuốc viên..Vi-ag-ra…”
Bà Tá sững mắt nhìn ông chồng già đi tới đi lui, tay vung lên theo nhịp điệu quân hành, miệng thì oang oang với điệu nhạc bài hát “trả lại tôi”, mà lại có chữ gì Viagra trong đó, lại còn tỏ vẻ hả hê, ý chừng vừa đạt được một thắng lợi vẻ vang, vĩ đại lắm. Nét mặt thì hí ha hí hửng trông phát ghét. Nhịn hổng nổi, bà bèn cất tiếng hét át tiếng ca:
-Mình làm gì cứ như vừa được trúng số vậy?
- Hì hì hì, kỳ này coi bộ khá hơn trúng số. Trúng số có nhiều tiền, sướng thật, nhưng nảy sinh nhiều nỗi lo âu, còn sợ nữa. Lo sợ chúng tìm tới nhà mượn đỡ một ít xài chơi, có khi mượn luôn cái mạng của mình. Rồi còn thêm phiền nhiều chuyện khác, như bà con bạn bè sẽ tăng vọt, điện thoại nhà sẽ réo liên hồi, báo hại hai lỗ tai và lỗ miệng phải làm việc .. ố vờ thai. Rồi phải tiệc tùng liên miên để đáp ứng nhu cầu, thế nào cũng sinh bội thực, rồi sinh chứng bịnh cô-lét-tơ-rôn, bịnh cao máu, không chóng thì chầy cũng khó tránh khỏi …hợt-ắt tắc, chết bất đắc kỳ tử. Đó là chưa nói tới chuyện nhiều tiền sẽ phải đi du lịch, mà đi hoài ở thời buổi này có ngày cũng gặp máy bay…rớt, chết toi uổng mạng. Tui mới kể sơ sơ những tai hại về chuyện trúng đô la, nhưng kỳ này chỉ có đám đần ông chúng tôi trúng mối lớn, có dịp “trả thù dân tộc” một cách huy hoàng.
Bà Tá nhíu mày ngạc nhiên, nêu thắc mắc
-Ngày nào em cũng thấy mình đi mua vé số, sao lo…sợ trúng số? nhưng em không hiểu mình đang nói trúng mà trúng cái gì?
Ông Tá rỉ tai bà nói nhỏ
-Mình đã nghe người ta nói đến thần dược Viagra rồi phải không?
- Xí! Già mà ham!
- Đụng chạm à nha, từ lúc loại thuốc này được phát minh, sáng chế ra, thì tất cả các báo đài từ của Mỹ tới của Ta đều ca tụng như là một phép màu riêng tặng cho đám đàn ông, chúng tôi mừng quá xá mừng, ngay cả cái cụ cựu ứng cử viên tổng thống Mỹ Bóp Bóp… gì đó cũng lên tiếng ca vang đó.
- Thì em đang nói chuyện với mình chứ có nói tới ai đâu mà đụng với chả đụng.
- Đần ông cả thế giới đã xôn xao khi nghe tin có thần dược ra đời, thiệt tình đã từ lâu cái đám tụi tui cứ phải hát “ Buồn rờ cằm không râu, thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời, giường chiếu vắng khi ta không còn…xài(?),để đêm đêm biết tâm sự cùng ai…”(hát theo bài nhạc nửa đêm ngoài phố), và bây giờ thì phải nhại lại câu đầu tiên của bài hát “quốc tế ca”, hổng phải để ca tụng bọn Cộng sản (đã sụp lâu rồi) mà ca tụng thuốc viên Viagra rằng thì là “…Vùng lên hỡi Bất lực nhân ở thế gian…!!!”ha ha ha …
Bà Tá cắt ngang:
- Nhưng mình…già quá rồi đâu có cần thứ đó
- Nói như mình đâu có được, nè mình nhớ cụ Đê-Tê-Mê không, cụ đã xấp xỉ bảy bó rồi, vậy mà tuần qua, cụ gọi điện thoại cho tôi bảo rằng : nó hiệu nghiệm lắm lắm.
Đến lượt bà Tá lắp bắp:
-Mình nói sao, bộ…bộ ..cụ ấy bảo với..với …mình như ..như…thế?
-Thì cụ bảo bao nhiêu năm qua rồi cụ chả hát hò, ngâm tao đàn, chèo cổ gì ráo trọi, ngay cả “Thằng bé cúi đầu đi vào ngõ nhỏ” cũng bị đá văng ra, dù cụ cứ phải năn nỉ ‘Đừng chê Anh đêm nay” cũng chẳng có chút ép- phê nào, nhưng giờ thì cụ hát hò vui vẻ lắm.
Bây giờ thì bà Tá giật thót người:
-Mình có nghe lầm không? chớ cụ bà năm nay đã quá tuổi lãnh tiền hưu lâu rồi, người dân bản xứ thì sao em hổng biết, chứ còn đàn bà Việt của mình tuổi cao, đức trọng, con cháu đầy đàn, xin lỗi, còn lâu quí cụ mới hợp ca, hát bè ăn mừng chào đón.
Đến lượt ông Tá chưng hửng:
-Ừ nhỉ! Cụ bà bao năm qua chắc đã hát : Thôi là hết …ôm nhau từ đây, vậy thì hà cớ gì cụ ông lại tuyên bố mạnh dạn đến thế nhỉ? Chết rồi, nguy to rồi! Ha ha ha …
Bà Tá già chưa hết ngạc nhiên khi thấy ông chồng bỗng nhiên cười lớn, thì ông lại tiếp:
-Kỳ này rắc rối thật rồi đó bà! Loạn! Loạn đến nơi rồi. Hổng hiểu thần dược sẽ biến thành thần gì đây, hổng lẽ thành …thần sầu hoặc nảy sinh ra những chuyện thần thoại?
-Hình như nãy giờ em vẫn còn đi trong buổi sáng sương mù ở Luân Đôn phải hôn mình?
-Dù bà có đi trong trưa nắng ở Houston chưa chắc bà đã thấu hiểu được hết những uẩn khúc, những tâm tình, những mặc cảm lẫn những nỗi lòng thòng của đám đần ông chúng tôi đây. Bao nhiêu năm rồi có quá nhiều người “có những niềm riêng mà không thể nói…”( sơ sơ có khoảng 30 triệu người trên xứ Cờ hoa), đã không có cơ hội làm tròn bổn phận, nhưng đành nuốt hận làm vui, bây giờ nhờ thần dược ra đời, có cơ hội vùng lên, nhưng bị …đắp mô, cái điệu này chắc có nhiều vị mừng hụt. Ơ hơ ! Còn nếu muốn làm cách mạng, chắc phải đăng báo tìm người, hoặc phải mình ên đi tìm …động hoa vàng, lạc lối thiên thai, may ra mới giải tỏa được nạn cấm vận bấy lâu. Nhưng kẹt nỗi, người dân bản xứ thì có vô số khu giải trí mở cửa đón khách, còn dân tị nạn buồn nếu không rành đường đi nước bước chỉ còn biết ca bài “ Anh đi về đâu mà tìm hoài sao không thấy…Ổ” thiệt cũng rầu hết biết.
- Í cha, bây giờ thì em hiểu ra rồi, nhưng theo em nghĩ, hình như thần dược gì đó có hại lắm lắm..,
-Này này, ai cũng khen Vi-ag-ra là thần dược, người sáng chế ra là ân nhân, còn bà phàn nàn nà tại nàm thao?
-Thì dân Tây dân Mỹ có cơ hội giải toả niềm riêng, là chuyện của họ, chẳng hạn như mấy ông chồng cứ âu sầu, ủ rũ như con gà chết, khiến mấy bà vợ buồn triền miên, bây giờ vui vẻ cả nhà là vô cùng quí hoá, nhưng đối với những người tị nạn buồn thì em thấy hại nhiều hơn lợi.
- Bà thử nói những cái hại nghe coi.
-“Bội ước lời thề” vì trước khi cụ bà cưỡi hạc qui tiên, có lẽ cụ ông (chỉ một số thôi không quơ hết) cũng có hứa sẽ gặp nhau ở cõi trên với mối tình chung thủy còn lại, đùng một cái cụ ông đi tìm người để thử thuốc, hổng phải bội ước là gì. Còn cái mục cha già con muộn mới tội nghiệp làm sao, (nhiều khi thấy một cụ ông ôm thằng cu tí vào lòng cứ ngỡ là cháu nội, thấy tội làm sao!), rồi nạn con rơi con rớt nữa mới phiền hà, chưa nói chuyện già cả mắc bịnh đau lưng, cụp xương sống, khiến chính phủ phải chi thêm tiền trả cho thầy thuốc đấm bóp, chạy điện nếu người bịnh đang hưởng medicare. Ngày trước chưa có thần dược đã có màn uýnh ghen độc đáo, huống gì bây giờ. Có mấy mối tình “Táo quân” coi bộ đằm thắm, dù bên ngoài là bạn nhưng chắc gì bên trong ưa nhau, nhưng hổng dám choảng vì sợ mỹ nhân bỏ, chứ mấy “Sư tử Hà đông” mà lên cơn thì khỏi bàn, có bà đã dám ra nằm ngửa ngoài đường trong tình trạng…xếch-xy-xô một trăm phần trăm để bỉ mặt ông chồng già và làm cho chị đàn bà kia phát ớn. Có ngài lại còn làm đảo lộn cuộc sống vốn đã yên lặng từ khuya, vì đã không thể mang lại niềm vui cho người khác. Bây giờ muốn thử thời vận, bèn sắm ..tắc-sì-tồ, rồi đi rước một em về xây “lâu đài tình ái”, nhưng lâu đài đâu chưa thấy , đã nghe chàng ngâm nga “ Từ ngày rước Em về, nhà mình đầy tiếng… chửi thề” làm ô uế không khí trong lành vốn đã được nâng niu, ấp ủ từ lâu, còn chuyện ly dị nữa…,
- Xí!, đâu phải có thần dược ra đời mới …ly. Người ta có thể ly dị với trăm ngàn lý do to nhỏ trên cõi đời ô trọc này, nằm chung giường mà ngáy to quá cũng bị đối phương đưa ra tòa đòi ly dị. Hổng có tình thương với chó mèo cũng bị …ly, đi shopping nhiều quá cũng …ly, v…v….Nhưng những người đó có thể không yêu nhau thật lòng, còn những kẻ sống với nhau qua bao nhiêu chục năm, từng chia ngọt xẻ bùi, mà tới hồi “gậy ông” không chống đỡ nổi thì để ông thử thần dược, chắc bà cũng hỉ xả chấp nhận thôi.
-Còn chuyện ếch nhái nữa chi, hồi trước chưa có “NÓ”, mà nhiều người đã than phiền quá nhiều rồi, bây giờ giúp quí ngài có thêm… lực đẩy nữa , hổng biết bịnh hoạn lan nhanh đến cỡ nào, hổng biết chính phủ phải tốn thêm bao nhiêu tiền mua thuốc nữa, còn cái mục sai-ép-phéc nữa chi, nghe đâu người dùng thuốc có thể bị mờ mắt trong thời gian 30 giây đầu tiên, nếu dùng thường xuyên sẽ bị tăng độ mờ lên, có thể 60 giây rồi lên tới 3 phút, đến một lúc nào đó, trước mắt mình còn lại là …mờ mờ, ảo ảo, thấy vợ người mà cứ hăng hái “this is my house” là khổ nạn, chưa nói tới chứng bịnh tim mạch mà các ngài từ lâu mắc phải, từ hồi nẳm giờ mấy cái mạch máu đó nó tắc nghẽn nằm yên, giờ bỗng dưng thuốc chảy vào làm khai thông, khiến nó vùng lên, rồi cứ giữ nguyên trạng thái lúc khởi sự, có chết người không, chẳng lẽ cứ ngồi một chỗ “ôm” chịu trận? hoặc mấy ngài kiểu mẫu thời trang phải sáng chế ra kiểu quần đặc biệt để mặc vào che bớt chỗ đó đi (Ở nước xã nghiã ta hiện nay đã có nhiều người phải đến nhờ bác sĩ giải phẩu dùm cho nó trở lại trạng thái bình thường vì sau khi dùng thuốc, xài xong thì nó không chịu …trở về chốn cũ!).
-Hình như bà lo dùm cho thiên hạ hơi nhiều đó nha, bà cũng làm tôi chột dạ…
Sau một hồi im lặng bỗng bà Tá ngần ngừ lên tiếng:
-Mình ơi! Em muốn…
Ông Tá già mới nghe qua đã nhanh nhẩu ôm chầm bà vợ già thì thầm:
-Có muốn cũng phải chờ… một tiếng đồng hồ sau!
-Mình nói cái gì một tiếng, em nghĩ chắc phải lâu lắm.
Đến lượt ông hốt hoảng, lắp bắp:
-Bà… muốn..muốn nhiều …nhiều sao tui chịu nổi?
-Mình biết em muốn cái gì mà chịu không nổi, em đang muốn có một cơ sở để làm thuốc …ngăn!
-Hú hồn! làm giật mình, sợ muốn teo luôn, giờ muốn “nổ” cỡ nào đây nói nghe thử coi,
-Muốn chế thuốc DE-VI-AG-RA!
-Cái gì?
-Mình biết chữ DE tiếng Tây đọc là… ĐƠ, là ngay đơ như cán cuốc, người Việt ta học theo Mỹ đọc là ĐI, nhưng để có âm thanh giống “Tây sình” nên bà con thường bỏ thêm dấu huyền đọc là ĐÌ . Đì hiểu theo tự điển của Lê văn Đức có nghiã là… “dạ dưới, phần bụng dưới rốn, theo luật đánh võ của Hồng Mao là cấm đánh dưới đì. Đì còn là bìu dái, hạ nang, túi đựng hai …trái dứng, còn có nghĩa là nẹt, mắn, dùng lời nói nặng đì cho một trận”. Ở đây hổng nói tới chuyện bụng dưới bụng trên gì ráo trọi, dù rằng thuốc uống vào cũng sẽ chạy tuốt vô bụng, mà sẽ nói tới nghĩa “đì cho một trận”, nói nôm na là cho nằm yên một chỗ không cho cựa quậy, ngóc đầu lên nổi, như ngày xưa hồi còn ở bên nhà, có những người lính lỡ không chịu cúi luồn quan trên, không đưa tiền cho bà nhớn nơi cửa hậu (chỉ một thành phần không tốt mà thôi) cứ y như rằng bị quan ông “ĐÌ” !!! Tóm lại, đì có nghĩa là giữ lại, níu lại, dìm xuống .v.. v. Vậy nếu có thứ thuốc de-vi-ag-ra ra đời , có phải là giữ cho gia đình, xã hội được ở mãi trạng thái yên bình cũ không cơ chứ?.
- Bà vừa vừa thôi, mới thấy bọn đần ông chúng tôi có thần dược ra đời đã đem lòng ganh tức, đố kỵ, kỳ thị rồi. Cách đây khỏang .gần nửa thế kỷ, khi viên thuốc ngừa thai của quí bà ra đời, dù thỉnh thoảng trật tự xã hội có đảo lộn, mấy bà có đi ăn vụng chút đỉnh (chỉ một phần tử nhỏ nào đó mà thôi) thì cũng xuôi chèo mát mái, chả ai biết đâu mà rờ, ngoại trừ khi bị tổ trác xơi phải thuốc lép, nên mới vướng phải cái của nợ trần ai. Nhưng mà bà thấy hôn, đần ông chúng tôi đây vẫn vui vẻ chấp nhận, có người còn ra tay nghĩa hiệp, coi đứa bé vô tội khác nào con ta, lại trầm trồ xuýt xoa, chẳng hề than vãn kêu ca, có khi bị cô nàng mắng la, chàng còn ngửa cổ cười ha ha, có khi còn ngỡ mình là Tô đông Pha, dù dòm trước dòm sau chàng chẳng có sành gì tới chuyện thi ca. Đấy ! bà có thấy cánh đàn ông chúng tôi cao thượng chưa? Mãi đến gần đây, chúng tôi mới được ân sủng của Người ban phát, sao bà lại có ý cản địa?
- Làm gì mà nổi nóng dữ vậy? để em nói tiếp cho mình nghe.
- Nói gì thì nói lẹ lẹ lên!
- Thì mình nín đi để nghe em nói chứ!
- Bà hổng nói sao biểu tui nghe!
- Mình hổng chịu nghe sao biểu em nói!.
-Bà có nói đâu mà biểu tui nghe!
-Mình có nín đi để nghe em nói hay tối nay ra ngủ ở phòng khách?...
Ông Tá thở dài thườn thượt đành quay đi chỗ khác chơi, vì ngủ ở Sô-pha có khác nào uống nhằm …. deviagra…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)