Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

TÌNH THƠ


Tôi nữ sinh Nguyễn Huệ
Anh nam sinh Bồ đề
Hai trường cùng con phố,
Chung nhau một lối về.

Rồi một hôm tình cờ,
Gặp Anh, tôi lớ ngớ
Anh nhìn tôi bỡ ngỡ
Gật đầu cười vu vơ.

Bao buổi sáng tinh mơ
Nhiều chiều qua lặng lờ
Không gian là duyên cớ
Gợn chút buồn vẩn vơ.

Niềm vui đến bất ngờ
Thăm bạn, qua ngõ kề
Anh vòng tay đứng đợi
Mắt cười. Chân run ghê.

Giã từ tuổi dại khờ,
Bước vào thời mộng mơ
Tập làm duyên e-lệ
Biết mong ngóng đợi chờ

Buổi chiều vàng gợi nhớ
Tan lễ muộn Nhà thờ
Anh chờ, trao tập vở
Khẽ lời : có phong thơ!

Thẹn thùng, thầm mắc cỡ,
Hồi hộp, đành ngó lơ.
Tình thư chưa vội mở,
Sợ vương vào dây tơ.

Thời gian trôi hững hờ
Anh xứ người bơ vơ
Tôi duyên đời lỡ cỡ
Tình vẫn hoài TÌNH THƠ!.

Houston 2007

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

NGUYỄN HUỆ GỌI NHAU VỀ


Chiếc Limousine đỗ cái kịch trước cổng trường, những tiếng vỗ tay hoan hô thật lớn khi thấy thầy Hiệu Trưởng Nguyễn Đức Giang …khệnh khạng bước xuống xe, tay khoác tay một người đàn bà… đẹp lão đi vào, cùng lúc bài đồng ca được đám học trò hát vang lên: Học sinh là người Tổ quốc mong cho mai sau, học sinh xây đời niên thiếu trên bao công lao, lúc khắp Quốc Dân tranh đấu hy sinh cho nền độc lập , Học sinh là người nề chi ra sức phấn đấu , đem hết can trường của người Việt nam tiến lên, Học sinh là mầm sống của ngày mai…”
Bổng có tiếng của Thầy Tổng Giám Thị Trần Tiến Toản cất lên:
-Chúng mày hát sao trật tông sai nhịp hết vậy? còn có nhiều giọng sao nghe …rè quá như cây kim máy hát bị cùn, hình như chúng mày già quá hay sao mà hát không nổi, đứa nào hát không được vào nằm trên bục …đét vào đít 3 roi.
Cũng chẳng thấy ai rời chỗ đứng, lại có giọng người nào đó cất lên, nhỏ nhẹ nhưng dư âm vọng rất xa lời năn nỉ ỉ ôi giữa đêm trường thanh vắng:
-“Mở cửa cho Anh vào đi, Anh hứa yêu Em …suốt..s.u. ố.t đời!
Lại nghe có tiếng cười, nhưng cứ rúc rích, rúc rích như chuột rúc giữa khuya, tiếng cười bị giam hãm vì e những lằn roi vào đít (?)
Tiếp đến có tiếng vỗ tay, vì Thầy Giám học Lê Ngọc Giáng xuất hiện, trong khi thầy ngỏ lời cùng đám học trò, có tiếng rù rì:
-Tao đố tụi mày… Thầy có đánh môi son không?
Chưa thấy người nào lên tiếng trả lời, nhưng cứ ngó sững Thầy, để nhìn thấy da mặt Thầy trắng hồng và đôi môi hồng tươi như…con gái.

Chợt có tiếng ồn ào lao xao như có đoàn quân sắp sửa tảo thanh ngoài mặt trận, rồi có tiếng chắc nịch:
-Mợ nào không có mặc đồng phục trặng thì bược ra khỏi hàng và về nhà thay… quần ngay!
Vài tiếng guốc khua trên nền đất rời chỗ đứng, những con mắt ái ngại của bạn nhìn theo và nhìn lại Thầy …Gạch, ai cũng lắc đầu le lưỡi, sợ quá!

Không gian im ắng trong chốc lát, một giọng ca thật trữ tình cất cao lên làm bọn học trò ngơ ngẩn : “Rời xa thành đô yêu dấu , một sớm heo may về, lòng khách tha hương vương sầu thương…” Thì ra giáo sư Nguyễn Đình Quỹ đang hát bài “Giấc mơ hồi hương” để nhớ về quê hương Hà nội của Thầy chứ không phải nhớ về ..xứ nẫu Tuy Hoà.







Thầy Hiệp, Thanh, Cô Hiền , thầy Quỹ, Huy Hùng, Ph.Tuyết, Thầy Đống






Thầy vừa dứt bài hát, trong đám học trò, một giọng trầm buồn của ai đó ngân nga, bi ai não nuột: “Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, Thầy đó, trường đây, bạn cũ đâu rồi?, bao nhiêu kỷ niệm hoa buớm ngày xưa, vang trong nỗi niềm thương nhớ, có ai đi thương về trường xưa ? ...Trường cũ xa rồi , có người về đất buông xuôi, năm ba đứa dạt phương trời, hai thằng giờ lưu hương xa xứ..*…

Không chờ tiếng hát dứt, đâu đó bắt đầu có tiếng khóc thút thít, lớn lớn dần rồi lan rộng ra, nhiều tiếng nấc nghẹn, bùng vỡ, ai cũng khóc, nhưng tôi nhìn qua ngó lại đâu thấy cái Thanh, bạn Khánh, bạn Hùng…, một lũ nhóc cùng lớp nhí nha nhí nhô từng tranh nhau mấy cái kẹo…lạc. Ở đây sao người nào cũng da nhăn không nhiều thì ít, mặt xệ quá, mắt cứ nheo nheo, có người đeo kính cận thị dày như hai đít chai, tóc tai thì chỗ có chỗ không, phi trường thẳng tắp, người thì muối nhiều hơn tiêu, thậm chí bạc trắng, có người ngồi bệt xuống đất kêu đau… xương sống quá đứng không được, có người còn ngồi trên chiếc xe lăn, vì không đi xa nổi. Chỉ thấy dăm ba người còn dáng vẻ thanh thanh, tướng mạo phong độ, đẹp …lão. Còn lại người nào cũng …đẫy đà, nặng chịch, bụng dạ tốt lành. Quí Thầy Cô thì khó… nhận diện được, vì ai cũng đà …thất thập cổ lai hy. Nhìn qua ngó lại một hồi tôi cũng khóc thật to theo họ.

-Thức dậy! Thức dậy, nằm mơ thấy cái gì mà khóc rấm rức vậy? dậy! có điện thoại của Thầy Hiệu Trưởng gọi từ Đan Mạch qua kia. “My house” đưa cái điện thoại không giây cho cầm, trong lúc…dựng đầu tôi dậy.
Tỉnh mộng ngay khi nghe có tiếng của thầy Hiệu:
-Cô Tuyết đã chuẩn bị đi tham dự ngày họp mặt đầu tiên của Nguyễn Huệ chưa?
-Thưa Thầy con đã …ghi tên rồi ạ, và một số anh chị em ở đây cũng rất nôn nao, háo hức đi tham dự để được gặp quí Thầy quí bạn cũ. Còn Thầy?
-À thì Thầy đang chờ có …phép, tờ giấy phép này tùy thuộc rất nhiều yếu tố, nhưng quan trọng nhất là sức khỏe của người…ký giấy!
-Con có nghe nói bữa họp đầu tiên của quí anh chị bên Cali để hình thành buổi tổ chức , Thầy có gọi điện thoại qua …cổ võ tinh thần?
-Ừ có! Nhưng sao mấy anh chị Thầy nói chuyện toàn là giọng …Bắc không vậy hả cô Tuyết? mấy người Tuy Hoà đâu?
-Thưa Thầy có nhiều lắm chứ, nhưng mấy anh chị (có thể) …e thẹn trước đám đông(?), dù họ làm việc rất sốt sắng, nhưng …âm thầm. Thầy sẽ gặp tất cả ở ngày hội ngộ, chứ không chỉ mấy anh chị giọng …Bắc không đâu (mặc dù họ cũng ở Tuy hòa từ khi còn bé), tại mấy anh chị đó …ăn nói khéo, hoạt động hay say nên được quí anh chị em khác tín nhiệm bầu vào ban tổ chức!
Thầy trò nói chuyện thăm hỏi một hồi. Sự quan tâm, lo lắng và nôn nao chờ đến ngày hội ngộ trong từng câu nói của Thầy làm tôi vô cùng cảm kích, xúc động trước tấm chân tình của Thầy dành cho đám học trò cũ. Nhớ lại giấc mơ vừa xảy đến, định kể lại cho Thầy nghe nhưng sợ thầy …tốn tiền điện thoại đường dài, lại nữa phải giữ bí mật để viết ra cho Thầy đọc mới vui. Cuối cùng Thầy kêu lấy giấy bút ghi địa chỉ và số điện thoại của Thầy hiệu trưởng cũ Nguyễn Xuân Ngọc, để trao lại cho ban Tổ chức.
Những thư từ qua lại trên máy điện toán làm tôi háo hức , muốn …góp một bàn tay, nhưng xa quá làm xa làm sao vói tới, thời may sao có anh Sang gọi đến, báo tin ngày mai sẽ có anh chị Phạm Phích từ Dallas viếng Houston. Đúng là “rồng đến nhà tôm” hay sao mà …phun nước dữ quá.

Trước ngày hẹn, trời Houston mưa như thác đổ, tôi cứ sợ nếu trời mưa mãi làm sao đi để diện kiến dung nhan mấy người hùng Phạm Phích, Trần văn Sang, những người học trò Nguyễn Huệ mà tôi chỉ có nghe… âm thanh nhưng chưa bao giờ thấy …hình ảnh.

Nhờ Trời thương, nắng ấm Houston đem hơi ấm tình ngườidù rằng sau cơn mưa đường ...ướt nhẹp, buổi gặp gỡ chỉ có mấy anh chị em, nhưng anh Phích đã tự nguyện móc hầu bao …trao cho Tuyết để gửi vào quĩ, anh Sang nhà mình buồn tình cũng mở bóp ra, thấy có một tờ hai số không hơi yếu , T bèn hỏi nhỏ anh Sang …còn nữa không? thời may, anh lôi ra thêm năm tờ giấy nhỏ và…cằn nhằn mắng yêu sao …bà móc túi tui dữ vậy? À thì ra tất cả vì Nguyễn Huệ đó mà. Mấy anh bảo tổ chức Đại hội mà không có quĩ lấy chi làm? thế là sau đó chị Lệ Chi cũng …chi ra rất là dzui dzẻ.

Biết nói làm sao để quí anh chị em Nguyễn Huệ tìm về tham dự ngày Hội ngộ? Trong khi quí Thầy Cô giáo, tuổi hạc đã cao nhưng cũng sẵn sàng nhận lời mời của ban tổ chức .Thầy Quỹ+cô Hiền ở mãi tận bên kia nửa vòng trái đất. Nhưng nhằm nhò gì, Thầy cô còn khoẻ chán để ngồi máy bay vù một cái đến xứ Mỹ liền, chỉ chờ ngày hội mà thôi. Thầy Nhạc từ Canada cũng đâu quản ngại đường xa, vé máy bay đã mua sẵn chỉ chờ ngày…, nhiều và nhiều quí Thầy Cô sẽ hiện diện .

Còn quí anh chị em thì sao? Dù quí anh chị có là một khoa học gia nổi tiếng, một nhạc sĩ nổi danh, một nhân viên trong chánh phủ Mỹ quyền cao chức trọng, hay một người vừa chân ướt chân ráo mới đến xứ sở này…, chúng ta đều là những cựu học sinh Nguyễn Huệ, ngôi trường mang tên vị anh hùng dân tộc, vị vua bách chiến bách thắng trong lịch sử nước Việt Nam, ngôi trường mà từ những ngày thơ ấu, chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, dù chúng ta đã xa trường từ những năm nẳm năm nao.




Ph Tuyết,Xuân Hồng, Hoàng Mai, Thu Cẩm ( ngũ 4 -62) Nga , Tuất (sau), Thuỳ, Phan Tuyết (tứ 4)
Giờ này các bạn đang ở đâu? bến hải hay Cà mau?

Mỗi người trong chúng ta đều có riêng mình ít nhất là một kỷ niệm để đời về trường xưa Thầy Cũ. Đã bao lâu rồi chúng ta giữ yên trong vùng ký ức xa mờ vì những trôi nổi của thời gian? Thời gian trôi đi không bao giờ dừng lại và bàn tay bé nhỏ con người làm sao níu lại thời gian?. Chẳng lẽ chúng ta ôm kỷ niệm để mai kia chôn vùi vào lòng đất lạnh mà không để một lần khơi lại cho bạn bè nghe.? (cũng có người về đất buông xuôi lâu rồi chứ bộ). Nghe riêng lẻ chắc cũng chẳng có mấy vui. Chỉ có cuộc họp đông đảo bạn bè mình mới dễ tìm về kỷ niệm. Đã biết bao nhiêu học sinh của những ngôi trường bạn, họ đã tìm về với nhau từ nhiều năm về trước.

Còn chúng ta? Những cựu học sinh Nguyễn Huệ chẳng lẽ…không chút gì để nhớ? Đã có lần nào quí anh- chị- em- bạn, lạc vào tâm trạng “bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến” chưa? Mong rằng các anh chị trong ban Tổ chức sẽ không có thì giờ rỗi rảnh để đợi để chờ, vì sự hiện diện đông đảo của tất cả. Thôi thì chậm mà chắc, hãy cố gắng về gặp nhau, để anh kể cho tôi nghe ngày đó anh…theo gót chân ai nhưng đành ôm mối hận tình?, để chị kể tôi nghe vì sao chị phải lòng anh học trò xứ nẫu?....nhiều và nhiều kỷ niệm lắm phải không thưa quí anh chị em? Vậy hãy về tham dự ngày đại hội đầu tiên của trường mình nhé, và thông báo, gọi mời những bạn cũ mà mình biết, để họ cùng về cho vui, để nhìn lại Thầy xưa, tìm thăm bạn cũ mà lâu rồi đã bặt tăm hơi “Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày xưa, vang trong nỗi niềm thương nhớ, có ai đi thương về trường xưa?…* Mong lắm thay và hẹn ngày hội ngộ tại Nam Cali vào các ngày 10,11,12 tháng 7 năm 2009!!!

*trích từ nhạc phẩm Trường cũ tình xưa của N/S Thanh Sơn